[Web Novel] Chương 10: Tiệm bánh tuấn mã
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 10: Tiệm bánh tuấn mã
Con ngốc đó (Yuuha) dường như đã học được rằng, nếu kéo dài khoảng cách giữa các tin nhắn, thì tôi sẽ xuất hiện.
Trong tháng Năm, tôi đã bị gọi ra hai lần bằng cái chiêu đó. Có khá nhiều ngày nhiệt độ vượt quá 30 độ, và dù có nghĩ “chắc không sao đâu”, tôi vẫn không thể ngừng lo lắng.
Dù gì thì, ngay cả cậu bé chăn cừu cuối cùng cũng gặp phải sói thật còn gì.
Về chuyện mặc đồ thường, hình như cem ấy đã quyết định sẽ khoác thêm một chiếc cardigan bên ngoài. Nếu đổi cặp sách thành loại không phải của trường, thì vào thư viện sẽ dễ hơn thì phải.
…Nếu vào được thư viện thì đừng gọi tôi chứ. Tôi nghĩ vậy, nhưng chắc em ấy cũng rảnh rỗi thôi. Nghe nói vẫn cứ lang thang một mình như mọi khi.
Lý do không đến trường thì, cứ định hỏi thì lại bị đánh trống lảng. Thật chẳng biết là giống ai nữa đây.
Bầu trời ngoài cửa sổ đang nắng đẹp.
Vào mùa mưa rồi nên mấy hôm nay toàn mưa, một ngày nắng như thế này đúng là hiếm.
Vào ngày như vậy, tôi nhận được một tin nhắn từ “Yuu”:
『Hôm nay trường em chỉ học buổi sáng thôi đó』
“Nhưng em có đi học đâu!”
Tôi buột miệng cười mỉa mai. Bị bắt phải phản ứng lại như thế, tự nhiên thấy như mình vừa thua cuộc vậy.
Tôi cố nhịn cái cảm giác muốn lơ đi, rồi xem lại tin nhắn lần nữa. Thông tin duy nhất trong đó là: hôm nay chỉ học buổi sáng.
“Cái này là muốn anh làm gì chứ…”
Tôi vò đầu suy nghĩ.
Kể từ hôm đó, ‘Saburou’ và ‘Yuu’ vẫn tiếp tục trò chuyện. Cả hai đều biết rõ thân phận thật của nhau, nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện đó, cứ giả vờ như mọi khi.
Vì vậy, tin nhắn từ Yuuha luôn rất vòng vo, phải mất kha khá công sức mới hiểu được ý cô ta muốn nói gì. Có lần tôi nghĩ suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng chẳng có gì đặc biệt, suýt nữa thì nổi khùng.
Lần này, chắc là không phải kiểu “chẳng có gì” đâu nhỉ…
Hừm. Đây là cái gì. Con nhỏ này rốt cuộc muốn truyền đạt điều gì vậy?
Chỉ học buổi sáng, học bốn tiết, không có buổi chiều, về nhà lúc 13h… rồi sao?
“Ra vậy. Không mang cơm trưa hả…”
Vì sẽ về nhà ăn trưa nên mẹ không chuẩn bị cơm hộp. Bình thường thì có thể cứ đường hoàng về nhà, nhưng em ấy lại không có chìa khóa, nên không vào nhà được. Đã thế còn không có tiền, nên đang nhờ tôi giúp đỡ.
Chắc là vậy rồi.
「……Chắc mình nên mua gì đó mang tới cho nó ăn vậy。」
Dù có đói cũng không đến mức chết, nhưng chắc chắn chẳng vui vẻ gì.
Có lẽ mình nên cảm thấy yên tâm vì ít nhất nó không ăn kiêng bậy bạ — nhưng nghĩ vậy thì hơi khiên cưỡng nhỉ.
Thật là, nếu để Keiji biết mình hành động kiểu này, chắc chắn sẽ bị cười chê là quá bảo bọc.
Đang nghĩ thế thì, đúng lúc đó Keiji gửi mail đến.
Đúng là “vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” mà. Tôi mở hộp thư ra kiểm tra nội dung.
——
Người gửi: Nitta Keiji
Tiêu đề: Nguy rồi
Nội dung: Có vẻ như mình sắp bị Nako-chan đá rồi. Tối gọi điện cho mình với.
——
“Yessssssssssssssssssss!!”
Một tin vui như xua tan bầu không khí ẩm ướt của mùa mưa, khiến tôi không kìm được mà hét lên.
Hai tay tôi tự động giơ lên trong một cú đấm ăn mừng, chĩa thẳng lên trần nhà. Giống như một vận động viên điền kinh vừa phá kỷ lục, tôi ngẩng lên và nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Bình tĩnh lại rồi xem lại mail lần nữa — đúng là Keiji sắp bị đá thật.
Ừ, đúng là đang gặp nguy cơ thật rồi.
Tuyệt quá đi mất! Cảm giác vui gấp đôi bình thường, chắc là do vẫn còn ấm ức vụ bị quê trong quán nhậu lần trước.
Cái thằng làm ra vẻ hiểu biết tình trường, nói mấy câu như: “Này Sub, cậu phải chủ động chứ. Con gái là sinh vật muốn con trai tự tìm đến mà” — cái thằng đó mà sắp bị đá, thì thật sự không thể nhịn cười.
“Fuhahaha…”
Tiếng cười của tôi y như một tên phản diện trong phim. May mà sống một mình. May nữa là hàng xóm cũng đi làm vào ban ngày, không có ở nhà.
Cảm giác như vừa được tặng một món quà cực kỳ giá trị. Không phải kiểu niềm vui hẹp hòi, mà là niềm vui thật sự sảng khoái. Đúng là, có bạn bè vẫn là tốt nhất!
Tâm trạng đang phơi phới, nên hôm nay chắc tôi sẽ chi mạnh tay một chút cho bữa trưa.
Thế đấy, thế giới vẫn cân bằng theo cách như vậy.
◇
Thỉnh thoảng, tôi lại ghé tiệm này như một phần thưởng cho bản thân — cũng là nơi tôi từng làm việc cách đây hơn một năm.
Một tiệm bánh nhỏ nằm trong khu dân cư, tên là Thuần Mã.
Dù không thể nói là có vị trí thuận lợi, nhưng nhờ chất lượng bánh cao mà khách chẳng bao giờ vắng. Giá cả cũng khá chát, có vẻ tiệm nhắm đến đối tượng chính là bà chị trung niên trở lên.
Khi tôi bước vào tiệm, chị chủ tiệm đang tính tiền ở quầy thu ngân — Hashimoto Sara — nhận ra tôi.
Một người phụ nữ đeo kính tròn gọng đen, tết tóc bím, thoạt nhìn trông rất hiền hậu.
Nhưng sự thật thì chị là một con nghiện đua ngựa chính hiệu. Hễ rời khỏi chỗ làm là lại dán mắt vào báo đua ngựa, thậm chí nếu tiệm gặp khó khăn về tài chính thì cũng định trông chờ vào tiền thắng đua ngựa để bù lỗ. Ngay cả cái tên “Thoroughbred” của tiệm cũng không phải lấy từ tên chị Sara, mà là đặt theo tên loại ngựa — đúng chất dân nghiện.
Sau khi tiễn vị khách trước bằng câu “Cảm ơn quý khách”, chị ấy bước ra khỏi quầy và bắt chuyện với tôi. Lúc này trong tiệm chỉ còn mỗi tôi là khách.
“Có chuyện gì vậy, Saburou-kun? Trông em có vẻ đang vui lắm đấy.”
“Fufu, chị Sara thử đoán xem là chuyện gì?”
“Ừm… Chắc là công việc suôn sẻ chăng?”
“Chuyện đó thì không đủ làm em cười tươi thế này đâu.”
“Vậy thì… em có bạn gái rồi hả?”
“Gần đúng rồi đấy.”
Gần như trúng phóc. Gần như là sát nút luôn.
“Không phải là em có bạn gái đâu, mà là bạn em sắp bị bạn gái đá rồi ạ.”
“…Gần chỗ nào hả trời.”
Chị nói bằng một giọng siêu lạnh. Nhưng rồi chị Sara nhanh chóng đổi sắc mặt, như đang suy nghĩ gì đó. Ngẩng đầu lên, chị hỏi:
“Chẳng lẽ… bạn gái của thằng bạn đó là người em thích hả?”
“Không ạ. Em mới gặp cổ có một lần thôi, người dưng nước lã.”
“…Em là cái thể loại gì thế không biết nữa.”
Có vẻ chị Sara đã hiểu ra rằng tôi đơn giản chỉ là một kẻ khốn nạn đang hả hê trước nỗi bất hạnh của bạn mình. Chị đặt tay lên hông rồi đẩy kính lên sống mũi, vẻ mặt chán đời thấy rõ.
“Cứ như thế này thì đến bạn thân cũng ghét cậu đấy.”
“À, không sao đâu. Tại vì cái thằng đó, hồi tôi có bạn gái, ngày nào nó cũng thì thầm ‘chia tay đi, chia tay đi’ mà.”
“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã ha.”
Tôi gật đầu một cách đĩnh đạc.
Phải rồi. Tôi và Keiji là một cặp số phận kéo nhau xuống bùn. Cái bản chất rác rưởi trong người hai đứa như vang lên đồng điệu, nên dù gì đi nữa, tụi tôi vẫn gắn bó đến tận bây giờ.
“Vậy nên hôm nay là một ngày tốt lành.”
“Tôi thì chẳng hiểu nổi một chút nào hết nhé.”
“Nhưng mà chị Sara cũng nghĩ như thế với mấy con ngựa không phải con chị cược mà, đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đó, giống nhau đấy thôi.”
“Giống chỗ nào chứ trời!”
Chị ấy phản bác bằng một khuôn mặt nghiêm túc. Thôi kệ. Dù sao tôi cũng không đến đây để nói mấy chuyện này. Còn có người đang đợi tôi nữa.
“Tôi muốn mua bốn cái bánh mặn để ăn trưa, thêm hai cái bánh ngọt nữa. Chị chọn mấy cái chị thấy ngon giúp tôi nhé.”
“Gì vậy, số lượng này mà bảo là cho một người à?”
“Đàn em của tôi đang gặp chuyện cần tâm sự. Tôi nghĩ nếu cho nó ăn bánh của chị thì chắc nó sẽ thấy khá hơn đấy.”
“Cậu vẫn nói dối trơn tru như mọi khi ha.”
Chị Sara nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên đầy thú vị. Tôi cũng không nghĩ mình có thể lừa nổi chị bằng một câu nói dối lỏng lẻo như thế, nên chỉ cười trừ rồi tránh ánh nhìn của chị.
Chị ấy thay tôi cầm khay và kẹp bánh, rồi không chút do dự bắt đầu lấy bánh bỏ vào.
“Nè, chị chọn mấy món con gái thích đó. Cố gắng lên nha.”
“Thật sự… không phải kiểu quan hệ như chị nghĩ đâu mà.”
“Lại nói dối nữa rồi.”
“Cái này không phải nói dối thiệt mà, chị cũng biết điều đó mà.”
Người phụ nữ này đúng là cực kỳ thích trêu chọc tôi.
Tôi thanh toán xong, nhận túi bánh. Cảm giác cầm túi giấy của tiệm bánh thế này, chắc không chỉ mình tôi thấy vui đâu.
Chị Sara mỉm cười nhẹ nhàng. Ánh mắt sau cặp kính ánh lên một đường cong dịu dàng.
“Nhưng mà, người đó là người quan trọng với em đúng không?”
“Sao chị lại nghĩ thế?”
“Vì em còn chẳng nói ngân sách là bao nhiêu nữa mà. Chỉ cần người đó vui là em thấy gì cũng được, đúng không?”
“…Thiệt tình, đúng là mấy cô lớn tuổi.”
“A! Nói cái gì đó!? Tính tiền gấp mười lần bây giờ!”
“Em sẽ lại ghé mà~”
Tôi vọt ra khỏi tiệm bánh như một con thỏ trốn thoát khỏi chị Sara đang giơ kẹp bánh đe dọa. Chạy nhanh xuống con dốc thẳng phía trước mặt.