Vol 2 – Mở đầu: Nỗi khổ của gã trai bao
Gã trai bao của nàng công chúa hiệp sĩ Vol 2 – Mở đầu
The Kept Man of the Princess Knight – Himekishi-sama no Himo (姫騎士様のヒモ)
Tác giả: Shirogane Toru
Minh họa: Mashima Saki
Người dịch bản tiếng Anh: Stephen Paul
Quá lười để đọc, vậy để tui nhờ đứa khác đọc cho bạn nghe
Mở đầu: Nỗi khổ của gã trai bao
Giữa cơn mưa lặng lẽ rơi từ những đám mây xám xịt trên cao, tôi rút quả cầu trong suốt từ túi áo ra và niệm chú: “Chiếu sáng.”
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập khu vực xung quanh. Tôi cảm nhận rõ sức mạnh đang quay trở lại trong tứ chi.
Đám đàn ông giật mình vì ánh chớp bất ngờ, đưa tay lên che mặt. Ngay lúc đó, tôi lao vào tấn công.
Mọi việc kết thúc chỉ trong chớp mắt. Tôi bẻ gãy cổ, đập vỡ sọ vào tường, và bóp nghẹt cổ họng. Khi chắc chắn tất cả đều đã chết, tôi nhặt lại quả cầu đang lơ lửng và nhét nó lại vào túi quần. Đó là món pháp cụ tiện dụng của tôi, mặt trời tạm thời, một quả cầu pha lê tích tụ ánh sáng mặt trời.
Tôi dùng đèn lồng của họ để soi xác: hai kẻ bán và một người mua. Tôi lấy một túi nhỏ từ tay một tên và kiểm tra bên trong. Không còn nghi ngờ gì nữa: Release hay bột Giải Thoát.
Release là một loại thuốc từng gây ra nhiều đau khổ cho tôi trong quá khứ, và giờ đây cũng là một bí mật cực lớn và bị cấm tuyệt đối của Arwin.
Kể từ khi có được mặt trời tạm thời, việc thu thập loại thuốc này dễ dàng hơn hẳn. Khi trời mưa và mây đen che phủ vào ban ngày, sức mạnh của tôi chỉ còn chưa bằng nửa người bình thường. Nhưng với công cụ này, trong một khoảng thời gian ngắn, tôi có thể lấy lại sức mạnh của những năm tháng xưa kia. Tôi lẽ ra đã rất vui mừng nếu quả cầu ấy không dùng đến sức mạnh của vị thần mặt trời đáng nguyền rủa kia. Mượn sức mạnh của kẻ đã nguyền rủa tôi để chống lại chính lời nguyền đó chẳng khác nào tôi chỉ là một con rối múa may theo dây của hắn.
“Hmm?”
Túi áo của gã đàn ông đang định mua thuốc có vẻ phồng lên một cách kỳ lạ. Tôi thò tay vào và lôi ra một mặt dây chuyền có hình thù kì quái. Vừa nhìn thấy nó, tôi đã nhăn mặt lại: đó là phù hiệu của thần mặt trời.
Ở Gray Neighbor có hai nhà thờ thờ thần mặt trời, nhưng thứ này không thuộc về cái nào trong số đó.
Trong các giáo phái thờ thần mặt trời, Sol Magni là cái tên đang trỗi dậy mạnh mẽ. Dĩ nhiên, ai mà thờ gã thần mặt trời đáng ghét kia thì về cơ bản đều là đồ điên, nhưng Sol Magni là loại giáo phái lôi kéo cả những kẻ điên thật sự. Theo những gì tôi biết, bọn chúng tuyển tín đồ mới bằng những cách rất cực đoan, thậm chí không ngại buôn lậu hay giết người để đạt mục đích.
Dựa vào việc hắn đã từng sai Roland đến thanh tẩy thị trấn này, cái tên thần mặt trời nôn mửa ấy rõ ràng đang ấp ủ kế hoạch gì đó. Có lẽ hắn lại ban một “mặc khải” nữa cho một thằng điên nào đó và sai thêm một con quái vật rối khác đến đây gây loạn. Thành phố này là một bãi rác toàn những kẻ thối nát, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để nó bị phá hủy. Sẽ không có ai—dù là thần hay quỷ—cản được nhiệm vụ của Arwin.
Tôi sẽ giết chúng trước khi chúng kịp làm gì.
Tôi nấp lại trong con hẻm mưa gió, giữ mình im lặng, cho đến khi một người đàn ông mặc đồ đen, đội chiếc mũ rộng vành tiến lại gần.
Đó là Bradley, kẻ làm quan tài và chuyên xử lý xác chết. Tôi trả tiền cho hắn, và hắn lặng lẽ quấn ba cái xác lại bằng vải. Nếu những cái xác bị phát hiện, thế giới ngầm trong thành phố sẽ dính vào chuyện này, mà bọn chúng thì rất phiền phức. An toàn hơn là cứ trả tiền rồi để người khác xử lý trước khi rắc rối nổ ra.
Tính đến nay đã hơn một năm kể từ lần đầu tiên tôi nhờ hắn xử lý xác, và giờ thì tôi đã thành khách quen rồi. Cái xác đầu tiên mà tôi nhờ hắn phi tang là của một tên buôn thuốc, kẻ đã khiến tôi phải giết đi một người bạn tốt. Tôi không hối hận, nhưng đôi khi, tôi lại thấy mình cứ chăm chăm nhìn vào đôi tay này.
Tôi quay đi để tránh cái cảm giác buồn nôn đang dâng lên. Bradley thì vẫn đang ướt sũng dưới mưa, làm việc lặng lẽ. Chuyện đó thì chẳng có gì lạ, hắn vốn bị câm.
“Biết không, bình thường thì khách quen trung thành như tôi, người ta phải bớt cho chút đỉnh chứ nhỉ”, tôi nói, nhưng chẳng nhận được phản hồi nào. Hắn chỉ tiếp tục thu gom xác chết.
Dù hắn chẳng thân thiện gì cho cam, nhưng công việc thì rất đáng tin cậy. Khi đã bỏ được ba cái xác vào bao, hắn lôi chúng về cỗ xe có mái che đang đậu trên phố. Trông hắn gầy gò, nhưng tay chân lại rắn chắc. Hoàn toàn trái ngược với tôi trong tình cảnh hiện tại.
“Làm tốt lắm.”
Trước khi bước lên xe, Bradley quay lại nhìn tôi và ném cho tôi một cái túi nhỏ. Cái túi vừa vặn trong lòng bàn tay, miệng buộc chặt. Tôi cúi xuống ngửi thử và thấy một mùi chua lạ xộc vào mũi.
Thấy kỳ kỳ, tôi ngẩng lên thì Bradley làm động tác ngửi cánh tay mình.
“À, thì ra là vậy.”
Cái túi đó dùng để khử mùi. Mưa thì cũng giúp phần nào, nhưng lúc nãy tôi đã làm ra một vũng máu khá lớn. Mùi tanh có thể vẫn còn bám dính trên người tôi.
“Rất chu đáo, cảm ơn nhé”, tôi nói.
Bradley gật đầu rồi leo lên xe. Tôi rời khỏi hiện trường với tiếng lọc cọc của bánh xe vẫn còn vang bên tai. Sau vài lần rẽ, tôi trú mưa dưới một mái hiên. Khi chắc chắn không có ai xung quanh, tôi mở cái túi khử mùi ra và lập tức muốn ói.
Bên trong là một con côn trùng chết được quấn trong mảnh vải, có vẻ như đã được ngâm qua thứ dung dịch thuốc nào đó. Cái sinh vật vàng đen đó có hai cái râu và sáu chân co quắp lại dưới thân. Vừa mở túi ra, mùi chua xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa làm tôi nôn thật sự.
“Này, anh kia”, một giọng thô ráp vang lên.
Tôi quay phắt lại và thấy một gã đàn ông có hình xăm thiên thần trên tay. Có lẽ hình xăm từng rất đẹp, nhưng giờ thì vì cơ bắp cuồn cuộn của hắn, nó trông giống một con sóc nhét đầy hạt óc chó trong má. Trên mặt hắn còn có một vết sẹo lớn kéo dài từ lông mày bên phải xuống má.
“Sao đứng lảng vảng trong mưa vậy?”
Hắn rút dao ra và liếc nhìn xung quanh một cách cẩn trọng.
“Không phải là khách mua hàng chứ? Kyle với Willie đâu rồi?”
Thêm một tên bán hàng nữa. Tôi không biết là bọn chúng còn người khác ở quanh đây.
Có vẻ nét mặt tôi đã nói cho gã hình xăm biết tất cả những gì hắn cần biết. Một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn.
“Có vẻ như mày biết rồi đấy.”
“Có lẽ tao phải hỏi mày theo cách thể chất hơn, đồ khổng lồ”, hắn nói, ánh mắt hẹp lại, tràn ngập sát ý. Tôi rút quả cầu mặt trời tạm thời ra và niệm chú. Nhưng viên pha lê trong suốt chẳng phát sáng—nó chỉ nằm yên trên tay tôi, ướt đẫm trong mưa. Hết giờ rồi. Khi ngừng phát sáng, nó cần ít nhất nửa ngày ánh nắng để hồi phục. Và nó chỉ cho tôi sức mạnh trong đúng ba trăm giây—một món hời rất… không hời chút nào.
“Cái quái gì thế kia? Mày định bói toán cho tao à?”
“Đúng rồi”, tôi đáp.
“Vận số của mày tệ hại lắm. Có một lời khuyên: quay đầu ngay và đi thẳng về nhà. Chuẩn bị phơi hết đống đồ giặt còn đang chất đống đi, nếu không thì hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất đời mày đấy.”
“Tao từng gặp một thầy bói giống mày”, hắn nói, vừa xoa cổ.
“Hắn lật mấy lá bài rồi bảo, ‘Hôm nay là ngày may mắn của anh. Mọi chuyện sẽ thuận lợi.’ Tao tin sái cổ, đem hết tiền tiết kiệm đi đánh bạc, rồi mất sạch. Mày đoán xem sau đó thằng bói toán ra sao? Chết ngạt vì… nuốt phải mấy lá bài, lạ đời chưa.”
Tôi cười toe toét kiểu nhăn nhở.
“Thế tức là… cái đó là phần ‘thuận lợi’ đấy nhỉ?”
“Dễ như nhét đồ vợ vào tủ”, gã vừa nói vừa lao tới. Tôi đá một đống rác gần đó vào người hắn rồi quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại đó!” hắn gầm lên, đuổi sát theo sau.
Mưa bắt đầu ngớt, nhưng mặt đường lát đá thì trơn như bôi mỡ. Tôi chạy bắn nước tung tóe, suýt trượt mấy lần khi rẽ qua các góc. Chẳng có gì buộc hắn phải đuổi theo, nhưng hắn vẫn bám riết. Hắn ngã dúi dụi hai lần nhưng lại bật dậy ngay và rút ngắn khoảng cách. Lời nguyền cũng khiến tốc độ chạy của tôi chậm lại.
“Mày hết đường rồi, thầy bói.”
Phía trước là một ngõ cụt, tôi nhận ra điều đó khi đã quá muộn. Phía sau, hắn đang tiến lại gần với con dao sáng loáng trong tay.
Mưa đã dứt trong lúc chúng tôi rượt nhau. Dù không mưa lâu, nhưng cả hai đứa tôi đều ướt như chuột lột. Nhiều vũng nước vẫn đọng lại trên mặt đất trong con hẻm hẹp. Hắn dẫm lên mà chẳng thèm để tâm.
Không còn đường thoát. Ngay cả những đám mây thấp vừa trút mưa xong cũng như đang chặn lối trên đầu, trôi về phía đông theo gió. Chưa tới trăm giây nữa, tôi sẽ bay qua đó—không còn cả cái xác.
Tôi lao vào hắn trong tuyệt vọng, nhưng hắn dễ dàng chặn cú đấm của tôi bằng lòng bàn tay. Dễ đến mức hắn còn thoáng ngạc nhiên vì chẳng cần tốn sức.
Một cú đấm nặng nề đập vào bụng khiến tôi nghẹt thở; hắn vừa giáng nắm đấm vào bụng tôi để phản đòn. Tôi gập người lại vì đau đớn, tạo cơ hội cho hắn tung cú đá như đá bóng vào mặt tôi. Tôi đập vào bức tường phía sau và ngã xuống đất.
“Kyle và Willie đâu? Nói mau, không thì quả cầu pha lê này sẽ là con mắt mới của mày đấy”, hắn đe dọa, dùng mặt phẳng của con dao chạm nhẹ vào má tôi.
“Tha cho tôi”, tôi nói, vừa chà trán xuống đất vừa phủ phục dưới chân hắn.
“Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Xin tha mạng, tôi sẽ đưa tiền. Anh muốn tôi liếm giày cũng được.”
Tôi cảm nhận được vai hắn rung lên vì cười.
“Khoan, tao nhớ ra mày rồi. Mày là thằng trai bao của Công Chúa Hiệp Sĩ Tóc Đỏ đúng không?” Hắn túm tóc tôi kéo ngẩng mặt lên. “Mày muốn sống không?”
“Muốn.”
“Vậy thì gọi ả tới đây cho tao.”
“…Gọi để làm gì?”
“Mày biết rồi còn hỏi. Tao sẽ lột truồng con ả kiêu ngạo đó và đút cây hàng vào cho đến khi ả rên rỉ như con điếm. Nếu tao cho ả uống đủ thuốc, ả sẽ tự động nhún nhảy như con búp bê vậy.”
Hắn cười nham nhở, rõ ràng đang mường tượng cảnh bệnh hoạn trong đầu. Ghê tởm, tôi gần như nghe được tiếng hắn cứng lên.
“……”
“Sao? Câm rồi à? Nói gì đi chứ.”
“Đây là câu trả lời của tôi.”
Tôi giơ ngón giữa sát mũi hắn.
“Hửi đít mẹ mày mà chết đi, đồ sâu bọ trym nhỏ sinh ra từ đống phân của mẹ mày.”
Hắn đấm tôi. Mặt tôi đập xuống nền đá.
“Tiếc thật. Tao vừa định tha mạng cho mày xong!”
Con dao trong tay hắn giơ lên. Nét mặt hắn trở nên gớm ghiếc.
“Đây là lời sấm cho mày… hôm nay là ngày mưa máu!”
Lưỡi dao giơ cao đến mức ánh sáng mặt trời phản chiếu lên, rọi thẳng vào mặt tôi. Hắn xoay dao sang thế đánh ngược và vung xuống. Tôi chộp lấy cổ tay hắn từ bên cạnh và nghiền nát nó. Mặt hắn bỗng trở nên ngớ ngẩn lạ thường. Hắn không hiểu vì sao cổ tay mình bị nghiền nát, và vì sao máu lại phun ra tung tóe.
“Cánh tay… cánh tay tao!!”
Cuối cùng thì cơn đau cũng đã kịp hành trình gian khổ đến não hắn. Hắn gào lên, uốn cong lưng vì đau, cho tôi đủ thời gian đứng dậy. Một tia nắng chiếu xuyên qua mây, rọi thẳng xuống lưng tôi.
“Tao đã cảnh báo mày rồi, lẽ ra nên về mà phơi đồ.”
Vào chiều muộn, mưa ngớt rất nhanh, và mây cũng tan nhanh chẳng kém. Sau bao nhiêu thời gian quan sát mặt trời và mây trời, tôi đã học được kha khá về cách đoán tính khí của bọn chúng.
Tôi giáng cú đấm xuống tên đàn ông đang cuộn mình lại vì tay gãy. Hộp sọ hắn vỡ nát. Hắn chết ngay trên nền đá mà chưa kịp gào thét một tiếng.
“Hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất đời mày.”
Với tôi, dự báo thời tiết cũng chỉ là một dạng bói toán khác mà thôi.
Sau khi xử lý gọn xác chết tươi mới ấy, cuối cùng tôi cũng về nhà.
*****
Có người đang đứng chờ trước cửa.
“Người ướt sũng rồi kìa.”
Công chúa hiệp sĩ của tôi đã quay về. Nhưng sao cô ấy lại đứng bên ngoài?
“Ta để quên chìa khóa bên trong. Ta đã chờ ngươi về để mở cửa”, cô nói, vừa dùng khăn tay lau mặt tôi. Có một cây dù dựng cạnh tường ngay cửa, chứng tỏ cô ấy đã đứng chờ ngoài mưa suốt thời gian qua.
“Chào mừng về nhà. Người có lạnh không?”
Tôi định ôm cô ấy, nhưng Arwin tránh ra.
“Ngươi đi đâu, làm gì mà ra nông nỗi này?”
“Hả?”
Quần áo tôi lúc nào chẳng rách rưới, và mưa hẳn đã rửa trôi hết vết máu rồi. Ồ, chắc là do quần áo còn ướt.
“Mùi gì thế? Ghê quá.”
Có vẻ như mũi tôi đã tê liệt vì ngửi nó suốt. Là cái mùi từ túi khử mùi lúc nãy. Arwin đưa tay bịt mũi, lườm tôi.
“Làm gì đi. Ta muốn ói quá rồi.”
“Được rồi!”
Chất dung dịch thuốc chắc hẳn đã làm yếu lớp vỏ ngoài của con côn trùng, vì ngay khi tôi lôi con vật đen ngòm đó ra, nó vỡ nát dưới ngón tay tôi, làm chất lỏng màu vàng trào ra lòng bàn tay. Cảm giác thật kinh tởm. Tôi quệt lên tường, nhưng vẫn không sao tẩy được cái mùi khủng khiếp ấy.
Tôi quay về phía giếng, định rửa tay, thì một con côn trùng lướt qua tầm mắt. Không chỉ một, mà là rất nhiều. Tất cả đều là cùng một loài bọ, số lượng ngày một tăng. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hàng tá con đã bu đầy xung quanh tôi.
“Chuyện gì thế này, Matthew?!”
“Xùy xùy! Biến đi! Biến hết đi!”
Có lẽ chúng bị thu hút bởi chất dịch từ đồng loại.
“Làm gì đi chứ, Matthew!”
“Tôi đang cố đây!!”
Tôi ném cái xác côn trùng bị dập qua hàng rào, nhưng mùi hôi từ ruột nó vẫn dính chặt trong lòng bàn tay tôi, khiến lũ bọ vẫn bu lấy không tha.
“Không còn cách nào khác.” Arwin giật lấy chìa khóa nhà từ tay tôi rồi lao thẳng vào bên trong.
Không thể tin nổi. Cô ấy khóa cửa nhốt tôi bên ngoài.
“Khoan đã, Arwin. Mở cửa ra đi!”
“Không mở cho đến khi ngươi xử lý xong lũ côn trùng kinh tởm đó!” nữ hiệp sĩ mắng vọng ra qua cánh cửa.
Tôi rửa tay hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tẩy nổi cái mùi ấy, và thế là tôi phải qua đêm ngoài trời, chờ đến khi lũ côn trùng cuối cùng cũng chịu biến mất.
Bradley sẽ phải trả giá vì đưa tôi cái đồ quái dị đó. Nhớ lời tôi đấy.
Xin lỗi vì màn giới thiệu muộn màng. Tôi tên là Matthew.
Tôi từng là một mạo hiểm giả mang danh hiệu “Kẻ Nuốt Khổng Lồ.” Nhưng vì một vài biến cố đáng buồn, tôi đã mất đi sức mạnh của mình và lang bạt đến khi sống tại Gray Neighbor.
Giờ đây, tôi là người tình của công chúa hiệp sĩ và cũng là sinh mạng dự phòng của cô ấy. Công việc chủ yếu của tôi là sợi dây thừng, dùng để siết cổ những kẻ dám gây hại đến nàng.