[Web Novel] Chương 6: Bạn gái cũ Komaki Nene
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 6: Bạn gái cũ Komaki Nene
Từ khi bắt đầu dùng ứng dụng hẹn hò, có một người mà hầu như ngày nào tôi cũng nhớ đến.
Không phải là Yuuha—vì tôi vẫn đang nhắn tin với con bé, nên không thể gọi là “nhớ” được—mà là bạn gái cũ thời cấp ba của tôi: Komaki Nene.
Với mái tóc bob ngắn và gương mặt trẻ con, cô ấy cao khoảng 160cm. Ngực to, lại còn có tính cách cực kỳ tốt. /* tâm hồn tốt à =)) */
Ngay cả tôi—người luôn xem việc bới móc khuyết điểm của người khác là nghề tay trái—cũng không thể phàn nàn gì về tính cách của cô ấy. Có thể khi đó tôi đã bị mù quáng. Dù sao thì giờ chia tay rồi, cũng chẳng còn cách nào để kiểm chứng nữa.
Tôi nghĩ sẽ rất hiếm khi gặp được một người tuyệt vời như cô ấy.
Komaki luôn là kiểu người sống vì người khác, và khuôn mặt đáng yêu ấy lúc nào cũng mang một vẻ nghiêm túc. Tôi rất thích lúc cô ấy cười—khuôn mặt xinh đẹp ấy sẽ nhăn lại một cách ngốc nghếch, trông hơi buồn cười một chút.
Lúc hai đứa tôi bắt đầu hẹn hò, cả lớp xôn xao cả lên. Riêng Keiji thì sốc đến mức suýt sùi bọt mép.
Chính Komaki là người phải lòng tôi trước.
Còn tôi thì chỉ nghĩ, “Cô ấy là bạn cùng lớp dễ thương, có tính cách tốt” thôi. Tôi thậm chí còn chẳng nghĩ mình đủ tầm để xứng với cô ấy nữa.
Người nói chia tay trước là tôi.
Tôi có nghĩ đó là một điều đáng tiếc. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hối hận. Càng nghĩ, tôi càng tin rằng như vậy là tốt nhất.
Tôi nhấp một ngụm cà phê hòa tan nhạt như nước lã, rồi tựa lưng thật sâu vào ghế.
Nói mới nhớ, Komaki là người duy nhất mà tôi từng kể về gia đình mình.
Chỉ có cô ấy biết rằng tôi —người không có quan hệ huyết thống gì với Yuuha, hay bất kỳ ai trong cái nhà đó.
Một người khiến tôi có thể mở lòng đến vậy, chắc sẽ không bao giờ xuất hiện thêm lần nữa.
Ngón tay tôi lướt trên màn hình smartphone, gửi đi một cái “like” —một cách vô hồn, trống rỗng đến lạ.
◆
Khi nghe tin Rokurou có bạn gái, Yuuha không hề ngạc nhiên chút nào.
Ngay cả khi biết đối phương là một cô gái xinh đẹp lại còn có tính cách tốt, cô cũng chỉ đơn giản gật đầu và nói, “Ừ, là anh Rokurou mà”.
Nếu chỉ nhìn vào “thông số” thì Sanjo Rokurou hoàn toàn không phải một người kém cỏi. Học hành từ trước đến nay đều giỏi, thể thao cũng không tệ. Dù tính cách có hơi vặn vẹo, nhưng anh lại rất ghét làm tổn thương người khác, là một người tử tế.
Chỉ cần có ai đó thật sự hiểu được con người anh, hòa hợp với anh… thì chuyện như vậy không phải là không thể.
Hôm đó, Yuuha đã đi tàu điện sau một thời gian dài.
Buổi trưa cuối tuần. Trái với dự đoán, tàu không đông lắm, cô còn tìm được chỗ ngồi. Vì trước giờ chỉ dùng tàu để đến trường, nên cô không biết khung giờ này lại vắng đến thế. Không gian thoải mái, và biển xanh hiện ra bên ngoài cửa sổ thật đẹp.
Cô xuống tàu tại nhà ga đã hẹn trước, bước qua cổng soát vé. Quán cà phê ở tầng một của tòa nhà gần đó là điểm hẹn.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa thấy người nào có vẻ là đối phương.
“Yuuha-chan, bên này nè.”
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên. Khi quay lại, cô thấy một người phụ nữ đang đứng đó, mặc váy dài mỏng mát.
Sau khi nhìn kỹ lại khuôn mặt, Yuuha nhận ra: chính là Komaki Nene.
Cô ấy để tóc dài, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc cũng trưởng thành hơn so với lần cuối hai người gặp nhau. Không nhận ra ngay cũng là điều dễ hiểu—cô ấy đã trở thành một người phụ nữ rất tuyệt vời.
Yuuha cúi đầu chào và lên tiếng:
“Lâu rồi không gặp, chị Nene.”
“Lâu thật đấy. Em vẫn khỏe chứ?”
Tóc của Nene có lẽ đã được uốn, tạo thành những gợn sóng nhẹ. Đôi mắt to tròn và vẻ dịu dàng trẻ trung trong biểu cảm vẫn chẳng thay đổi gì so với trước.
“Vâng… em vẫn ổn, tạm ổn ạ.”
“Vậy thì tốt quá.”
Dĩ nhiên, Yuuha không thể nói rằng mình đang bỏ học, nên chỉ đáp lại cho qua chuyện. Dù sao, hôm nay cũng không phải để nói về chuyện đó.
Nene chỉ tay về phía quán cà phê và ra hiệu mời Yuha vào trong.
“Vào thôi nào. Đứng ở đây nói chuyện thì cháy nắng mất.”
“Vâng ạ.”
Trong quán, điều hòa đang bật mát lạnh. Không biết có phải vì biến đổi khí hậu hay không, nhưng dạo gần đây tháng năm có vẻ nóng hơn trước rất nhiều.
Ngay quầy gần cửa ra vào, hai nhân viên đang đứng chờ sẵn với menu dài bất tận. Ngoài cà phê và trà cơ bản, còn có ca cao, matcha latte quen thuộc, cũng như các loại nước uống theo mùa.
“Yuuha-chan, em muốn uống gì?”
“Dạ, để em tự trả phần của mình.”
“Không cần đâu. Mấy lúc thế này phải để đàn chị đãi chứ.”
Khi Yuuha vừa định móc ví ra thì bị Nene ngăn lại và bước lên trước. Chị ấy gọi một món có vẻ là sản phẩm giới hạn theo mùa.
Yuuha cảm ơn rồi cũng gọi món giống vậy. Nene mỉm cười vui vẻ và trả tiền cho cả hai.
Khi đã ngồi vào bàn và được gọi số, Yuuha đứng lên nhận đồ uống. Hai người ngồi đối diện nhau.
Cô nhấp một ngụm latte với lớp kem mềm xốp phủ bên trên bằng ống hút.
“Ừm~ Ngon quá đi mất.”
“Vâng. Ngon thật ạ.”
“Chỉ cần ăn hay uống đồ ngọt thôi, sao lại cảm thấy hạnh phúc đến thế nhỉ?”
“Em nghe nói là… đường là năng lượng cho não, nên cơ thể sẽ cảm thấy vui…”
Khi đang nói dở, Yuuha chợt nhận ra điều gì đó, liền mím môi lại và ngậm ống hút. Cô cúi mặt xuống, ánh mắt dừng lại ở lớp kem phía trên ly. Hai má vốn đã nhạt màu giờ lại ửng hồng.
Nene khẽ bật cười.
“Rokurou-kun cũng từng nói y chang vậy đó.”
“Không phải là em có ý đó đâu ạ.”
Yuuha lí nhí phủ nhận, nhưng Nene lại càng mỉm cười sâu hơn.
Cô không hề có ý đó, nhưng việc lời nói của Rokurou tự nhiên bật ra như thế khiến Yuuha bực bội.
“Nhưng hôm nay, là để nói chuyện về cậu ấy mà, đúng không?”
“…Vâng.”
Yuuha đành miễn cưỡng gật đầu xác nhận.
Cô đã liên hệ trước với Nene, nói rằng muốn biết tình hình hiện tại của Rokurou. Nếu để đến hôm nay mới nói ra thì e rằng sẽ làm phí công cả hai người.
“Từ sau khi tốt nghiệp, chị cũng chưa gặp lại cậu ấy lần nào nữa. Lễ trưởng thành tụi chị cũng khác trường cấp hai, mà hình như cậu ấy cũng không dùng mạng xã hội gì hết.”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba và rời khỏi nhà, Rokurou đã bỏ lại tất cả. Cắt hợp đồng điện thoại, mang theo một vài món đồ cá nhân rồi ra đi.
Chỉ có mẹ là biết địa chỉ của cậu ấy, nhưng nghe nói cũng không biết số điện thoại.
Dù có biết đi nữa, với Yuuha, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô không có ý định đến gặp hay muốn nghe giọng anh.
Chỉ là… cô muốn biết.
Muốn biết về con người tên Sanjo Rokurou, kẻ đã biến mất suốt hai năm trời, không về nhà dịp Tết hay lễ Vu Lan, thậm chí trên app hẹn hò cũng dùng danh tính giả.
“Yên tâm đi, Yuuha-chan. Nếu chẳng có gì để kể, chị đã không hẹn em ra thế này rồi.”
“Dạ, vậ… vậy thì… em cảm ơn chị ạ.”
Khi đang dần từ bỏ hy vọng, lời nói ấy như đưa tay kéo Yuuha lại. Suýt chút nữa, cô để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Dù đã quá muộn, Yuuha vẫn nghĩ rằng mình đã giấu được.
(…Chẳng phải vì vui mừng hay gì đâu.)
Cô đặt tay lên đùi, điều chỉnh hơi thở. Phải rồi. Cảm xúc này giống như cảm giác khi giải được một bài toán khó vậy. Dù không thích toán, nhưng cảm giác giải ra được vẫn khiến người ta thấy vui. Chỉ là vậy thôi.
“Vậy thì… anh em, Rokurou, dạo này sao rồi ạ?”
“Chị nghe nói là… vẫn sống đấy.”
“Vậy à…”
Yuuha khẽ đặt tay lên ngực.
Không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Không biết là vì người mà cô nhắn tin gần đây đúng thật là Rokurou, hay chỉ đơn giản là được bên thứ ba xác nhận rằng anh vẫn còn sống khiến cô yên tâm hơn.
“Nhưng nghe nói là cuộc sống khá vất vả. Cậu ấy làm việc suốt, chẳng có thời gian chơi bời gì cả.”
“Anh ấy… ăn uống có đầy đủ không ạ?”
“Hình như có hơi gầy đi, nhưng không đến mức ngất xỉu hay gì đâu. Rokurou-kun từng nói là không biết nấu ăn, nên chị cũng lo.”
“Ahaha…”
Làm sao Yuuha có thể nói rằng, hiện giờ anh trai mình đang giả vờ làm “chàng trai biết nấu ăn” trên app hẹn hò cơ chứ.
Nhưng ít nhất, giờ cô cũng đã biết anh ấy có thể tự sống một mình.
“Vậy là… cậu ấy cũng không nói gì với em luôn hả?”
Nene thở dài, đôi mắt buồn rầu hẹp lại.
Có lẽ mây vừa che khuất mặt trời, ánh sáng từ bên ngoài bỗng tối lại một chút.
Bóng râm ấy càng khiến cảm xúc của người phụ nữ trước mặt trở nên rõ ràng hơn. Và thế là Yuuha lỡ buột miệng hỏi:
“Chị Nene… chị nghĩ gì về anh Rokurou ạ?”
“Ừm… nghĩ gì, à…”
Ngay lập tức, Yuuha cảm thấy hối hận.
Nene là người đã bị Rokurou chia tay. Trước khi tốt nghiệp, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Thật ra, chính việc hỏi han về anh hôm nay cũng đã là điều không nên. Vậy mà cô còn hỏi những chuyện như vậy…
“À không! Nếu chị không muốn trả lời thì cũng không sao ạ. Em biết là chuyện đó chắc khiến chị tổn thương. Em xin lỗi vì đã khiến chị nhớ lại chuyện cũ…”
“Cậu ấy không làm gì tổn thương chị đâu. Bởi vì Rokurou-kun… rất yêu chị.”
Yuuha mở to mắt. Cảm giác “biết mà” lẫn “vậy thì tại sao” đan xen trong lòng.
Nếu yêu đến vậy… tại sao lại rời xa Nene?
“…Vậy ạ. Em… em đã hiểu sai từ đầu rồi.”
Yuuha từng rất thích chị Nene. Chị ấy dịu dàng, đáng tin cậy, như một người chị gái vậy.
Và khi nghe rằng chính Rokurou là người chủ động chia tay, cô cảm thấy như bị phản bội.
Cô sẽ không bao giờ quên ngày lễ tốt nghiệp đó.
Rokurou, trong bộ đồng phục, kể lại mọi chuyện. Và Yuha đã nổi giận.
“Chị ấy là người tốt như thế mà!”
“Sao lại là anh chia tay chứ!”
Ban đầu, Rokurou chỉ im lặng nghe, nhưng dần dần cũng bắt đầu tức giận. Có lẽ đó là lần đầu tiên hai anh em cãi nhau.
Tính đến lúc đó, Rokurou chưa từng một lần nổi giận với Yuuha. Lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc.
Cả hai đều không quen với việc cãi vã, không tìm được điểm dừng, và rồi cuối cùng, Yuuha đã lỡ nói ra:
“Anh chẳng phải là anh trai của em nữa!”
Rokurou trông như sực tỉnh. Gương mặt anh bỗng cứng lại.
“Ừ… đúng vậy.”
Chỉ trả lời thế rồi im lặng. Và đó là lần cuối cùng. Anh ra khỏi nhà, không nói thêm lời nào.
“Quan hệ con người… thật phức tạp nhỉ.”
“Vâng…”
Nene như đang tự nhủ, còn Yuuha thì ôm đầu suy nghĩ.
Nếu như tất cả chỉ là hiểu lầm… thì có lẽ, chính cô là người đã làm tổn thương anh.
Có thể vì quá xúc động, cô đã không chịu lắng nghe anh nói.
Hai năm đã trôi qua. Khi cuối cùng bình tĩnh lại, thứ đổ ập đến lại là sự hối hận.
Dù vậy, Yuuha vẫn ngẩng đầu lên, hỏi thêm một câu nữa:
“Chị Nene, tại sao chị lại thích anh Rokurou ạ?”
“Vì cậu ấy… rất dịu dàng.”
Yuuha nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Điều đó… lẽ ra cô phải là người hiểu rõ hơn ai hết. Vậy mà, cho đến khi gặp lại Nene, cô đã quên mất rồi.
(…Em muốn gặp anh, Rokurou.)
Chỉ cần khẽ ước ao thôi… nước mắt đã muốn trào ra.