[Web Novel] Chương 2: Chắc là chưa bị lộ đâu nhỉ (cười)
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 2: Chắc là chưa bị lộ đâu nhỉ (cười)
“…Tại sao mình lại khớp với con bé đó chứ?”
Sau khi kết thúc công việc phát báo buổi sáng, tôi về nhà, tắm rửa rồi vừa ăn sáng vừa kiểm tra điện thoại.
Có vẻ như nhờ công cuộc “cày cuốc” đơn giản đêm qua, cuối cùng tôi cũng được một lượt “khớp”.
Tôi định bụng, “Không biết là cô gái nào sẽ nói chuyện với mình đây,” và khi mở ra xem, tôi suýt làm rơi điện thoại.
Chỉ nhìn ảnh đại diện thôi mà mồ hôi lạnh đã chảy dọc cổ tôi. Dù có chỉnh sửa, nhưng đó là một gương mặt quen thuộc. Hơn nữa tên hiển thị là “Yuu”.
Sanjou Yuuha. Chắc là rút gọn từ “Yuuha” thành “Yuu”.
Trừ khi ai đó ghét tôi và cố tình chơi khăm, còn không thì… chắc chắn là em gái tôi.
“Tiêu rồi, mình đâu còn nhớ đã thả ‘like’ cho ai tối qua nữa…”
Một phần là do tôi đã say, tâm trạng thì cũng tệ. Tôi đã bấm loạn lên màn hình mà không kiểm tra kỹ từng gương mặt. Chắc chắn con bé đó đã lẫn vào trong đám người tôi bấm bừa đó.
“Nhưng mà tại sao Yuuha lại phản hồi ‘like’ cho mình chứ…?”
Tôi kiểm tra lại ảnh đại diện, nghĩ là có thể mình trông ngầu quá chăng. Không, rõ ràng là tôi thật.
Nhưng mà, biết đâu được.
Tóc tôi giờ khác hồi còn học cấp ba, quần áo cũng thay đổi. Và cái tên “Saburou” thì cũng không phải là quá hiếm… nếu nghĩ như vậy, có khả năng Yuuha không nhận ra là tôi.
Không thể nghĩ khác được.
Bởi vì tôi với Yuuha đã cạch mặt nhau từ hai năm trước sau một trận cãi vã to đùng, và từ đó không còn liên lạc. Tôi không ưa nó, mà nó cũng chắc chắn chẳng ưa gì tôi. Nếu nhận ra là tôi trên app hẹn hò, chắc chắn nó sẽ chặn ngay. Không có chuyện gì lại “thích” tôi cả nếu nó biết.
Ra vậy à…
Ra là vậy…
“Tình huống này… có thể tận dụng được đấy.”
Tôi cười đểu một cái. Tay khua nhẹ cái cốc cà phê, cảm giác cứ như một mưu sĩ phản diện nào đó.
Yuuha không biết người đang nhắn là tôi. Nhưng tôi thì biết rõ cô bé là ai.
Điều đó nghĩa là… nếu tôi có thể moi được vài bí mật xấu hổ của nó qua tin nhắn, thì đến lúc gặp lại, tôi sẽ có thể xỉa xói nó tới bến! (cười rạng rỡ)
Nghĩ vậy tự dưng tôi thấy đời sáng hẳn lên.
Hạnh phúc của người khác thì đắng như bùn, còn bất hạnh của họ lại ngọt như mật.
Tôi vui vẻ mang bát đĩa ra rửa, vừa rửa vừa ngân nga hát. Trong đầu thì nghĩ xem nên nhắn gì đầu tiên.
Và rồi tôi quyết định bắt đầu một cách đơn giản:
『 Rất mong được làm quen nhé!』
Chỉ vậy thôi.
◆
“Ê kinh tởm quá đó!!”
Sau khi xem tin nhắn từ anh trai với nội dung “Rất mong được làm quen nhé!”, Yuuha lập tức ném cái điện thoại đi.
Chiếc điện thoại hình chữ nhật rơi “phịch” xuống giường rồi nằm im, không phản ứng gì thêm.
Sau vài lần hít thở sâu, Yuuha nhặt điện thoại lên lại.
Không biết đây là ác mộng hay nghiệp quả gì, nhưng dòng chữ “Rất mong được làm quen nhé!” từ Saburou vẫn dính chặt trên màn hình như một vết bẩn không lau nổi.
“Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm quá chịu không nổi! Tên đó đang nghĩ cái quái gì thế không biết…?”
Một tin nhắn mở đầu đơn giản đến nhàm chán – lỗi thường thấy của người mới dùng app hẹn hò. Với một câu cụt ngủn như vậy, chẳng ai trong cả đống tin nhắn gửi đến mỗi ngày lại chọn trả lời đâu. Để nổi bật giữa hàng tá đối thủ, ít nhất cũng phải thể hiện được chút gì đặc biệt.
Việc Rokurou, hơn cô ba tuổi, lại lòi ra cái mặt non nớt thế này khiến Yuuha thấy kinh dị toàn tập.
“Tuổi ông rồi thì làm ơn thể hiện chút kinh nghiệm cho tôi nhờ! Đồ ngu!” – cảm xúc của cô là như vậy đấy.
Cô đặt tay lên trán, hít thở sâu ba lần, rồi cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ.
Liệu tên anh trai của mình có thật sự gửi tin kiểu này không?
Sanjou Rokurou là một kẻ cong vẹo từ trong ruột, sống nhờ vào nỗi bất hạnh của người khác.
Biết bạn thân của ai có bạn gái là y như rằng xuất hiện để phá đám, nghe có đèn Giáng Sinh ở đâu là bắt đầu cầu nguyện mất điện, thấy ổ khóa tình yêu nào có ghi “Kết hôn rồi sẽ cùng mở nhé” là lại cười khẩy kiểu “Chắc chắn tụi này chia tay rồi.” – một con người khốn nạn thượng hạng.
Một người như vậy sao có thể hạ mình gửi tin nhắn tầm thường này cho em gái được chứ? – Không thể nào.
“Chẳng lẽ, hắn không nhận ra mình?”
Tia sét lóe lên trong đầu Yuuha.
Cô kiểm tra lại ảnh đại diện. Đúng là ảnh đã qua chỉnh sửa, khiến cô nhìn dễ thương gấp đôi bình thường.
Quả thật, nhìn vậy thì nhận ra cũng khó. Tên “Yuu” thì kiểu gì chẳng có hàng đống người dùng.
Nghĩa là, tình hình hiện tại đang…
“Hoàn toàn có lợi cho mình.”
Đôi môi xinh xắn của cô cong lên thành hình lưỡi liềm, hoàn toàn tin vào thế thượng phong của bản thân.
Thật trớ trêu, Yuuha cũng đi đến cùng một suy nghĩ như anh trai mình: “Moi ra những lời lẽ xấu hổ của hắn để sau này dùng tấn công.”
Vậy thì việc cần làm chỉ có một – diễn, diễn và diễn đến cùng.
Hóa thân thành một cô nàng dễ thương, khiến hắn nghĩ mình là người đáng yêu, rồi dần dần làm hắn muốn gặp mặt, để đến lúc hắn phải nói ra câu kiểu “Cuối tuần này mình đi uống trà nhé?”
Và sau đó thì, “Rủ em gái mình đi hẹn hò á? Đồ biến thái thật sự đấy. Mong là bị report luôn cho rồi.” – cô có thể chửi tới tấp, không cần kiêng nể.
Với Yuuha, kế hoạch đó còn ngọt hơn cả buffet tráng miệng, đúng nghĩa giấc mơ trọn gói không giới hạn – subscription vĩnh viễn.
“Rồi, giờ thì quyến rũ sao cho đỉnh đây ta~”
Cô đạp chân đạp tay trên giường, vừa phấn khích vừa suy nghĩ suốt một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, lướt ngón tay trên màn hình, cô nhập tin nhắn:
“Rất mong được làm quen nhé! Anh Saburou thường làm gì vào ngày nghỉ vậy ạ?”
Gửi.
“Không biết ảnh sẽ trả lời sao nhỉ~”
Cô ném điện thoại qua một bên, nằm ngửa ra giường.
Mới mười giờ sáng. Bên ngoài trời nắng rực rỡ, và trong nhà chỉ có một mình cô.
Mặc nguyên đồng phục học sinh, Yuuha lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đầu óc mơ màng.