Vol 3 – Chương 1: Cuộc tìm kiếm bắt đầu
Gã trai bao của nàng công chúa hiệp sĩ Vol 3 Chương 1
The Kept Man of the Princess Knight – Himekishi-sama no Himo (姫騎士様のヒモ)
Tác giả: Shirogane Toru
Minh họa: Mashima Saki
Người dịch bản tiếng Anh: Stephen Paul
Quá lười để đọc, vậy để tui nhờ đứa khác đọc cho bạn nghe
Chương 1: Cuộc tìm kiếm bắt đầu
“Bởi vậy tôi mới bảo nhỏ đó đừng làm chuyện đó rồi mà”
Người phụ nữ tóc vàng càu nhàu, vung vẩy tờ giấy tôi vừa đưa cho cô ta. Cô ta đang ngồi gần quầy tiếp tân ở tầng một, bên cạnh là một chai rượu vang đã uống dở. Đó là Cecilia Maretto, một mạo hiểm giả hạng năm sao và là đội phó của tổ đội Medusa. Cô ấy là đối thủ của Arwin trong cuộc chinh phục hầm ngục.
“Nhưng Bea cứ phải nghĩ ra cái kế hoạch ngu ngốc đó, và giờ thì xem chúng ta đang ở đâu này.”
Cecilia đang nói về chuyện mấy ngày trước họ đã lừa một nhân viên của hội để phát lệnh triệu tập vì lợi ích cá nhân. Họ đã cố dùng quyền lực của bang hội để gây áp lực, buộc tổ đội của Arwin phải hợp tác với họ. Kế hoạch đó phản tác dụng và dẫn đến một cuộc cãi vã lớn giữa hai tổ đội.
“Cũng chẳng có gì thay đổi”, Bea, hay Beatrice, em gái của Cecilia đáp lại.
“Dù sao thì chúng ta vẫn sẽ đi cứu cô ấy mà, đúng không?”
Cecilia chỉ đáp bằng cách tựa má xuống nắm tay một cách buồn bã.
“Không hiểu nổi mấy người lại thích con công chúa chảnh chọe đó ở điểm gì.”
“Ấy chà, Ceci, chị đang ghen đấy à?”, Beatrice nói, vòng tay ôm lấy đầu chị gái và vuốt tóc cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Mất một đối thủ theo cách này đúng là chẳng vui gì cả. Với lại, chị định làm gì, ngồi đây chờ à?”
“Tôi sẽ đi”, Cecilia đáp ngay lập tức.
“Dù là địa ngục, tôi cũng theo.”
“Tất nhiên rồi”, Beatrice mỉm cười hài lòng.
“Không cần hỏi ý mấy người còn lại à?”, tôi hỏi. Medusa là một tổ đội sáu người, toàn bộ đều là phụ nữ.
“Bea đã quyết định rồi, nghĩa là xong chuyện”, Cecilia nói, như thể tôi thật ngốc khi không hiểu điều đó từ đầu.
“Còn những người ngoài tổ đội các cô thì sao? Ý tôi là những người trong liên minh với các cô ấy.”
Chrysaor và Argo cũng là những tổ đội thám hiểm hầm ngục cực kỳ tài năng. Tên họ không có trong lệnh triệu tập, nhưng nếu họ tham gia thì sẽ là một sự hỗ trợ rất lớn.
“Tôi sẽ liên lạc với họ. Tôi chắc là họ sẽ không từ chối.”
“Cảm ơn.”
“Không phải vì cậu. Và cũng không phải vì công chúa hiệp sĩ đâu, đương nhiên rồi.”
Cecilia tự vỗ vào má mình để lấy tinh thần, rồi nhăn mặt.
“Một cuộc bạo loạn sẽ đồng nghĩa với số lượng quái vật nhiều hơn bình thường. Tôi sẽ chuẩn bị gấp đôi số lượng thảo dược đuổi quái và đá kết giới.”
“Cô nên chuẩn bị còn nhiều hơn thế. Quái càng đông, thì từng con sẽ làm hao mòn vật phẩm nhanh hơn”, tôi cảnh báo.
Beatrice nhăn mũi.
“Anh đã từng vào hầm ngục bao giờ chưa đấy?”
“Nhiều năm trước rồi. Nhưng không phải cái hầm ngục này.”
“Anh không định thuyết phục tôi rằng anh từng ở trong một tổ đội mạo hiểm giả đấy chứ?”
“Ồ, không đâu. Tôi vừa vào là quay ra ngay.”
Tôi từng vào hầm ngục chỉ để lấy sừng và nanh của những con quái sống độc quyền ở đó. Tôi chưa bao giờ chinh phục được hầm ngục nào cả. Hồi còn ở tổ đội Triệu Lưỡi Kiếm, số hầm ngục còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, và tôi thấy chẳng đáng để bận tâm. Tôi đâu cần một Tinh Thạch Thiên Hà làm gì. Hồi đó chúng tôi có thể làm được bất cứ điều gì. Hoặc ít nhất, tôi đã từng nghĩ vậy. Giờ thì tôi không nghĩ thế nữa.
“Tôi vô dụng trong chiến đấu. Tôi cần sự giúp đỡ của các cô. Làm ơn, hãy giúp cứu tổ đội của Arwin”, tôi cầu xin họ. Beatrice và Cecilia có vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng rồi cả hai cùng gật đầu.
Đội cứu hộ đã được tập hợp.
Đầu tiên, để đối phó với lũ quái vật, ba tổ đội được dẫn dắt bởi Medusa và hai chị em nhà Maretto. Beatrice đảm nhận vai trò thủ lĩnh của toàn đội cứu hộ. Lần cuối tôi gặp họ, cả hai chị em đều dùng trượng ngắn. Nhưng lần này, cô em út mang theo một cây trượng khổng lồ đeo sau lưng. Nó được cố định bằng một cái móc để có thể tháo ra và sử dụng bất cứ lúc nào. Với tôi, cây trượng trông khá cồng kềnh, nhưng tôi chẳng biết gì nhiều về phép thuật, nên không dám mở miệng kẻo lộ ra sự ngu ngơ.
Ngoài ra còn có mười lăm nhân viên hội và người không chiến đấu, những người sẽ mang theo vật tư và truyền tin, cộng thêm tôi nữa. Tổng cộng có ba mươi ba người. Đó là một con số khá lớn đối với một đội cứu hộ. Thông thường, khi mạo hiểm giả không trở về, người ta sẽ không cử ai đi tìm.
“Đáng tiếc thật. Thật đáng buồn.”
Lý do khiến vụ việc này trở nên rình rang như vậy là vì số lượng mạo hiểm giả bị ảnh hưởng bởi đợt quái vật bạo loạn quá lớn, cộng thêm nhu cầu đánh giá tình hình tại chỗ, và một chút cảm thông hào phóng từ lão già. Dù có hơi ích kỷ. Dù gì thì lão ta cũng không muốn tin đồn lan ra rằng mình đã nhẫn tâm bỏ rơi Arwin, cựu công chúa.
Nói đến hội trưởng già, ông ta sẽ ở lại trên mặt đất để chỉ huy.
Chúng tôi gặp nhau tại lối vào hầm ngục và bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi. Chỉ trong vài phút nữa, chúng tôi sẽ bắt đầu lao vào tận sâu địa ngục. Đám đông những kẻ tò mò đã tụ tập xung quanh. Tin Arwin bị kẹt dưới đó đã lan ra.
“Matthew!”, một cô gái tóc bạc hoảng hốt hét lên khi chen qua đám đông. Là April. Cô ấy cầm một mảnh giấy nhàu nát trong tay.
“Này, nhóc con. Em ra tiễn anh à?”
“Anh thực sự sẽ vào hầm ngục sao, Matthew?”
Cô ấy hoảng đến mức chẳng phản ứng gì khi tôi gọi là “nhóc con”.
“Không được đâu, Matthew”, cô nói, toàn thân run rẩy vì lo lắng. “Đó là hầm ngục mà! Có rất nhiều quái vật trong đó. Anh sẽ không thể đánh bại chúng đâu.”
“Đến đó rồi tính tiếp.”
“Không!”, April nắm chặt lấy tay tôi.
“Đừng đi! Arwin sẽ ổn thôi mà. Được chứ? Mình cứ ở lại đây. Ngoan ngoãn một chút đi.”
Cô bé thật sự nghĩ mình có thể giữ tôi lại bằng sức lực. Dễ thương thật. Ông cháu nhà này đều cố giữ tôi ở lại—nhưng vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
“Xin lỗi, nhưng chuyện đó không thể”,
Tôi nói và nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của cô bé ra. Vì đang ở ngoài ánh sáng mặt trời, tôi không gặp vấn đề gì. Nếu có thì là phải cực kỳ cẩn thận để không lỡ làm gãy vài ngón tay.
“Anh phải đi. Anh là đàn ông.”
“…Là vì tôi sao?”
April gần như bật khóc khi mở ra tờ giấy nhàu nát. Là bản hợp đồng tôi vừa đưa cho ông cô ấy.
“Vì tôi cứ bắt anh đi làm suốt à?”
“Không phải vì chuyện đó”, tôi đáp. Tôi đã lợi dụng bản hợp đồng của April, nhưng ngay cả khi không có nó, tôi cũng sẽ tìm cách ép mình vào đội.
“Không ai ra lệnh cho anh cả, và anh cũng không phải kiểu người muốn đi tìm cái chết. Anh đi để cứu Arwin, vì anh muốn.”
“Nhưng mà, Matthew, anh sẽ chết mất…”
“Không đâu.”, Tôi dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô bé.
“Anh hứa. Anh sẽ trở về cùng với Arwin.”
“…Được rồi. Anh hứa rồi đó”, cô nói. Giọt nước mắt đã nhường chỗ cho nụ cười.
Giờ thì tôi thực sự không còn lý do gì để chết nữa rồi.
“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Lão già đang phát biểu trước đội cứu hộ ngay bên ngoài lối vào hầm ngục. Một buổi tiễn đưa nhỏ nhỏ.
“Nhiệm vụ của các ngươi là tìm các mạo hiểm giả mất tích và đưa họ trở về an toàn. Các ngươi sẽ tiến sâu xuống dưới, vừa đi vừa ghi nhớ đường. Khi tìm thấy họ, lập tức rút lui.”
Chuyến đi có thể chỉ mất nửa ngày, hoặc kéo dài nhiều ngày. Không được vượt quá giới hạn của mình, nếu không sẽ phải tổ chức một đợt cứu hộ thứ hai.
“Được rồi, mọi người”
“Ah! May quá, tôi đến kịp rồi”, một giọng nói nhẹ nhõm cắt ngang. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông trung niên đang mang theo đồ tiếp tế, đi về phía chúng tôi.
Đó là Nicholas Burns. Ông từng là một giáo sĩ thờ Thần Mặt Trời, cho đến khi chính vị thần đó dụ dỗ ông tạo ra Release, thứ ma dược quỷ quyệt đã hủy hoại biết bao sinh mạng. Khi nhận ra tội lỗi mình gây ra, Nicholas đã bỏ trốn, cố gắng phá hỏng kế hoạch của Thần Mặt Trời. Tôi gặp ông chỉ vài ngày trước và giờ đang che giấu ông. Hiện tại, ông làm nghề thảo dược và đang nỗ lực điều chế thuốc giải cho Release.
“Sao bác lại ở đây vậy, bác sĩ?”
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi, không, phải nói là cho một cuộc phiêu lưu. Dân địa phương gọi Nicholas là “Bác sĩ”, nên tôi cũng gọi theo.
“Tôi nghe nói rồi. Có mấy mạo hiểm giả bị kẹt dưới đó sau những dấu hiệu đầu tiên của một cuộc bạo loạn quái vật, đúng không? Thế thì… cậu cho tôi đi cùng nhé?”
Lão hội trưởng bước đến, vẻ mặt khó chịu, chắc do bị cắt ngang lúc đang phát biểu.
“Ông là khứa nào vậy?”, lão gắt gỏng.
“Là tôi đây”, Nicholas nói, rút ra một thẻ hội viên Hội Mạo Hiểm Giả cũ kỹ.
“Nick Burnstein… ba sao.”
Ông ta đăng ký bằng tên giả à? Từ bao giờ vậy?
“Pháp sư trị liệu hả? Ta không nhận ra ông”, hội trưởng gầm gừ, nhìn từ thẻ lên người Nicholas.
“Ông làm ở đâu vậy? Và hồi nào? Trông ông có vẻ lăn lộn lâu rồi đấy.”
“Tôi đến từ phương Nam. Về hưu rồi nên chuyển đến đây sống cùng gia đình… nhưng giờ gia đình tôi đã mất tích. Tôi không biết phải làm gì nữa, cho đến khi gặp Matthew. Cậu ấy giúp tôi rất nhiều.”
Lão già nhìn ông bằng ánh mắt hoài nghi, đầy soi xét.
“Tôi đã liều cả mạng sống”, tôi xác nhận.
“Cậu thanh niên đây dám đặt mạng mình vào vòng nguy hiểm, nên tôi nghĩ mình cũng nên làm vậy”, Nicholas nói một cách châm biếm nhẹ nhàng, nhún vai.
“Tôi không giỏi chiến đấu, nhưng với tư cách là một pháp sư trị liệu, có lẽ tôi sẽ giúp ích được phần nào.”
“Ông có thể chữa trị gì? Chỉ vết thương thôi à?”
“Và một chút giải độc nữa. Tôi cũng có thể giải lời nguyền, tạo lá chắn, và tăng khả năng chống chịu.”
Lão già gật đầu tán thưởng.
“Càng nhiều lựa chọn chiến thuật càng tốt. Làm theo lệnh của họ khi ở trong ngục”, lão ra lệnh, chỉ tay về phía hai chị em Maretto.
Tôi nghiêng người lại gần tai của Nicholas và thì thầm:
“Sao ông lại ở đây?”
Nếu có chuyện gì xảy ra với ông, ông sẽ không thể chế tạo thuốc giải cho Release.
“Tôi đã nói rồi. Mục tiêu của tôi là ngừng kẻ thù chung của chúng ta. Nếu hắn có liên quan đến cuộc bạo loạn này, tôi không thể đứng nhìn. Hơn nữa, tôi luôn muốn xem bên trong hầm ngục này.”
“Nhưng có phải là bây giờ không?”
“Có người mà cậu quan tâm ở dưới đó, đúng không? Có lẽ tôi sẽ hữu ích.”
Aegis đã bị mắc kẹt trong một ổ quái vật điên cuồng. Rất có thể đội của Arwin bị thương nặng. Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ cần mọi người trị liệu có thể.
Tôi không cố thuyết phục ông nữa mà chuyển sang câu hỏi khác. “Lúc nào bác làm thẻ hội viên hội mạo hiểm giả vậy?”
Ông ấy không thể trở thành một mạo hiểm giả ba sao chỉ trong một hai ngày sau khi gia nhập được. Liệu có phải là giả không?
“Ồ, hồi tôi còn là người”, Nicholas nói, với nụ cười tinh nghịch.
“Duy trì một nhà thờ thì có rất nhiều chi phí nhỏ mà cậu không nghĩ tới.”
Vậy là ông đã đăng ký làm mạo hiểm giả để kiếm thêm chút tiền phụ, giết quái vật, chữa trị cho những mạo hiểm giả khác, và dùng tiền đó để trả cho chi phí nội thất cho nhà thờ của mình.
“Dĩ nhiên, tôi đã được liệt vào danh sách người đã chết từ nhiều năm trước. Vì vậy, không phải là giả, nhưng nó cũng không còn giá trị nữa.”
Mặc dù có sự gián đoạn bất ngờ, cuối cùng cũng đã đến lúc chúng tôi phải tiến vào để giải cứu.
“Chúng ta đi thôi.”
Một sai lầm phổ biến là nghĩ rằng hầm ngục nằm ngay dưới Gray Neighbor; nhưng thực ra không phải vậy. Nó là một nơi vừa ở trên thế giới này vừa không phải. Đó là cách mà các ngục tối hoạt động.
Lâu, lâu trước đây, một số nhân vật quan trọng đã quyết định mở rộng cổng vào ngục tối và ra lệnh cho công nhân đào đất xung quanh nó. Nhưng khi họ cắm xẻng xuống đất dưới cổng, họ không tìm thấy gì. Chỉ có một lỗ đen lơ lửng trên không gian trống. Cổng vào một thế giới khác mở ngay trên mặt đất, đơn giản như vậy.
Đó là lý do vì sao người ta vẫn có thể lấy nước từ giếng và đào tầng hầm. Nhiều công dân của các thành phố ngục tối không biết điều đó, vì vậy dưới lòng đất là nơi hoàn hảo để tạo ra một nơi ẩn náu. Tại đây, họ xây dựng một cánh cửa để chặn bất kỳ quái vật nào có thể thoát ra từ cổng và bao quanh cánh cửa đó bằng một ngôi đền có tường đá.
Bên trong có một cầu thang để dễ dàng tiếp cận cổng vào ngục tối. Tôi nhìn xuống cái lỗ đen trong lòng đất.
Hãy an toàn nhé, Arwin, tôi thầm nghĩ, và bước đầu tiên của tôi tiến vào ngục tối.
Bên trong tối tăm và u ám. Có đủ ánh sáng để nhìn rõ, nhưng không giống như ánh sáng ban ngày. Trần nhà tự nó phát sáng. Có lẽ cách tốt nhất để mô tả là giống như hoàng hôn. Khác với những hang động tự nhiên, ở đây không cần đèn dầu hay đuốc hay bất cứ thứ gì như vậy.
Trần nhà cao hơn gấp đôi chiều cao của tôi phần lớn thời gian, mặc dù điều đó còn tùy thuộc vào vị trí. Không lo bị nhảy quá cao. Mặt đất cứng và hơi sạn. Dễ dàng chạy trên đó, nhưng sẽ rất đau nếu ngã.
Về tổng thể, bầu không khí ở đây giống với những hầm ngục tôi đã từng vào trước đây.
Chúng tôi chia thành sáu nhóm và tản ra khi tiến vào. Các mạo hiểm giả đi phía trước và phía sau, trong khi nhân viên hội ở giữa, nơi an toàn hơn. Nếu chúng tôi quá gần nhau, một cuộc tấn công bất ngờ có thể dễ dàng quét sạch tất cả chúng tôi cùng một lúc. Nếu chúng tôi quá xa nhau, kẻ thù sẽ có thể chia rẽ chúng tôi.
Con đường vào hầm ngục đã rõ ràng. Ngay cả một tân binh cũng có thể tiến xa hơn nếu họ muốn. Nhưng sẽ có rất nhiều quái vật trên đường đi, và chúng càng mạnh mẽ hơn khi bạn đi sâu hơn. Các mạo hiểm giả đã đặt những viên đá và hương liệu xua đuổi quái vật khi họ đi để đảm bảo một lối đi an toàn. Những con quái vật sẽ tránh xa trong thời gian này, và chúng tôi sẽ tránh được những trận chiến không cần thiết.
Nhưng trong tổ quái vật này, tác dụng của các vật phẩm đó sẽ không kéo dài mãi mãi. Chướng khí mà các quái vật phát tán sẽ làm yếu dần các viên đá và hương theo thời gian, vì vậy các mạo hiểm giả phải đặt thêm đá ở những điểm định kỳ.
Càng có nhiều mạo hiểm giả tham gia vào hầm ngục, con đường càng trở nên rộng và vững chãi. Càng ít người tham gia, hiệu quả của các viên đá sẽ hết nhanh chóng, khiến độ an toàn của con đường giảm xuống. Đó là lý do tại sao mỗi thành phố hầm ngục cần có rất nhiều nhóm mạo hiểm giả đầy tham vọng để duy trì động lực đó.
Tại Millennium of Midnight Sun, Đại hầm ngục Thiên niên kỷ dưới ánh mặt trời đêm, hiện tại có một lối đi an toàn đến tầng thứ mười chín. Nếu ai đó ở trên con đường đó, họ sẽ có lối ra trực tiếp lên mặt đất. Nhưng trong một cuộc bạo loạn, sự bùng nổ của quái vật và chướng khí của chúng sẽ cắt đứt con đường an toàn đó, khiến việc quay lại trở nên không thể. Họ có thể phải đi đường vòng. Các mạo hiểm giả bị lạc sẽ cuối cùng cạn kiệt sức lực và phải gục ngã trước hầm ngục.
Theo thông tin từ hội, bao gồm cả nhóm của Arwin, hiện tại có hai mươi chín mạo hiểm giả trong hầm ngục. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm và cứu họ, hoặc ít nhất là xác định tình trạng của họ.
“Cậu là người có những ý tưởng lạ lùng, Matthew”, ông lão Gramps, người mang đồ, nói.
Ông đang mang một chiếc ba lô khổng lồ gần bằng chiều cao của ông. Những ngày bình thường, ông mang xác quái vật ra khỏi ngục tối và đôi khi bán rau củ để kiếm thêm thu nhập. Tôi đã cứu ông khỏi một số kẻ côn đồ ở chợ không lâu trước đây. Phần thưởng duy nhất tôi nhận được là một trận đòn.
“Ông cũng ở đây à, Gramps?”, tôi hỏi.
Ông làm một vòng tròn bằng ngón tay để chỉ tiền. /* bán mình cho tư bản */
“Lẽ ra tôi không nên có mặt ở đây trong thời điểm nguy hiểm thế này.”
Vậy là ông đang tìm kiếm sự đền bù. Thật khó khăn khi bạn nghèo khổ. Tôi có thể thông cảm. /*cảm tử lấy tiền bảo hiểm nhân thọ*/
“Vậy anh định làm gì? Chỉ là vứt bỏ mạng sống vì cô công chúa hiệp sĩ sao?”
“Gần đây tôi không phải là một quý ông hoàn hảo. Cô ấy đang rất giận tôi bây giờ”, tôi nói, cười xòa. Tôi không thích những chủ đề u ám.
“Tôi phải kiếm được điểm trước khi cô ấy đuổi tôi đi.”
“Nếu cô ấy làm vậy, đến làm việc với tôi đi. Chúng ta sẽ bán rau cùng nhau.”
Nếu điều đó xảy ra, việc đầu tiên tôi làm sẽ là gửi một đống cà tím cho Arwin. Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra nếu cô ấy ra khỏi hầm ngục sống sót.
“Tôi cảm ơn lời mời”, tôi nói.
“Nghe tôi đi. Quay lại mặt đất đi. Cậu vẫn có thể làm được. Khác với mấy tên côn đồ, quái vật không bỏ chạy khi thấy lính canh thành phố.”
Tôi biết rõ điều đó.
“Nghe này, tất cả vì Arwin. Nếu cô ấy ra lệnh, tôi sẽ nhảy vào lửa, xuống nước, và vào bụng quái vật vì cô ấy. Đó là lòng trung thành.”
“Cậu nói thế mà lại là thằng trai bao.”
“Giờ ông thấy tình cảnh của tôi chưa? Nếu tôi mất cô ấy, tôi sẽ phá sản.”
“Đừng nói là tôi không cảnh báo cậu”, Gramps nói, lắc đầu.
Tôi cũng đã chuẩn bị hành trang cho chuyến phiêu lưu với một cái ba lô trên lưng. Dĩ nhiên, tôi mang theo ánh mặt trời tạm thời. Có thể tôi sẽ phải sử dụng nó trước mặt mọi người, nhưng đây là tình huống khẩn cấp. Không gì thay thế được mạng sống của Arwin. Tôi thậm chí mang theo một số kẹo của cô ấy, phòng khi cần. Những vật dụng khác bao gồm dây thừng, bình nước, đá lửa, thịt khô, khoai lang khô, hương xua đuổi quái vật, v.v.
“Chết tiệt.”
Tiếng than vãn vang lên từ phía trước. Lý do ngay lập tức trở nên rõ ràng: Những viên đá xua đuổi quái vật dưới chân họ đã chuyển sang màu xám tro, thay vì trắng. Chúng đang mất đi sức mạnh; khi trở thành màu đen, chúng sẽ chỉ như những viên đá bình thường.
Chúng tôi mới chỉ ở tầng đầu tiên, và lối đi an toàn đã bắt đầu nguy hiểm mất rồi.
Thực tế, những sinh vật ở tầng đầu tiên, như goblin và kobold, đang nhìn chúng tôi từ xa. Nếu hiệu quả của những viên đá mất đi hoàn toàn, chúng sẽ tấn công ngay lập tức. Thật ghê tởm khi thấy chúng liếm môi chờ đợi.
“Chúng ta làm ấm người bằng cách nghiền nát chúng thành bột đi—”
“Bỏ qua chúng đi”, Cecilia nói, cắt lời Beatrice.
“Chúng ta không có thời gian để lãng phí với mấy con quái vật như chúng. Hiện giờ, hãy liên lạc với trên đó và chuẩn bị càng nhiều đá xua đuổi quái vật càng tốt. Đảm bảo an toàn lối đi là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta cần để những người đi đến đây có thể tự quay lại. Hãy nhờ Hội trưởng giữ lối đi mở. Không muốn bị lạc trên đường về.”
Theo lệnh của cô ấy, một trong những nhân viên của hội vội vàng lên trên để báo cáo lại.
“…Thế nào rồi, Bea?”
“Đúng rồi, đó cũng là điều tôi đang định làm.”
Thật vậy sao?
“Vậy nếu họ không ở trên lối chính thì sao?”
Tôi hỏi. Hy vọng là họ sẽ có thể tự quay lại, nhưng nếu không, thì cái chết là điều duy nhất chờ đợi họ.
“Chúng ta chỉ có thể bỏ qua họ thôi”, Cecilia trả lời đơn giản.
“Chúng ta không đủ người để đi qua từng ngóc ngách của ngục tối. Làm vậy sẽ là tự sát. Chúng ta sẽ bị tiêu diệt, và chúng ta sẽ lãng phí đủ thời gian đến mức không thể cứu được ai ở các tầng dưới. Càng đi sâu, càng nguy hiểm.”
“……”
Cô ấy không sai về điều đó. Ngay cả Dez cũng sẽ gặp khó khăn khi chỉ lang thang trong hầm ngục để tìm những mục tiêu của chúng tôi.
“Chúng ta sẽ xuống tầng tiếp theo ngay khi có thể. Và nếu công chúa hiệp sĩ ở gần đó, cô ấy sẽ ở tầng dưới.”
“Đúng vậy.”
Chúng tôi không biết họ đã đi sâu đến đâu, vì vậy lựa chọn duy nhất hiện tại là tiếp tục đi xuống.
Xin hãy bảo vệ Arwin, Noelle, Virgil, Clifford, Seraphina—hãy bỏ Ralph nếu cần thiết, dùng anh ta làm mồi để trốn thoát. Tôi sẽ tha thứ cho các bạn.
“Với tình hình này, tôi đoán lối đi đã biến mất ở các tầng dưới rồi. Chúng ta sẽ phải chiến đấu. Hãy chuẩn bị cho trận chiến, Bea.”
“Tôi sẵn sàng, Ceci!”, Beatrice nói, vung tay hào hứng.
Dự đoán của Cecilia đã thành sự thật rất nhanh. Hiệu quả xua đuổi quái vật suy yếu khi chúng tôi đi tới cầu thang tầng hai, và chúng tôi bị tấn công bởi một bầy chó to như những con bê. Hellhound, Chó địa ngục. Chúng có đôi mắt vàng và làn da không lông, bóng loáng như được bôi dầu dày. Giống như những con chó bình thường, Hellhound có răng và móng vuốt để tấn công, nhưng chúng lớn gấp đôi. Hơn nữa, bầy chó này có hơn hai mươi con. Bình thường, chúng sẽ ở các tầng dưới, nhưng tác động của cơn chạy loạn đã đẩy chúng lên cao hơn. Mỗi con không phải là mối đe dọa lớn, nhưng khi chúng tập hợp thành nhóm đông, chúng trở nên nguy hiểm.
“Chúng đến rồi!”, Beatrice hét lên, giơ cây gậy của mình. Một loạt ngọn lửa nhỏ xuất hiện quanh đầu cây gậy.
“Đốt cháy hết chúng đi! Flame Needle – Lưỡi Lửa!”
Cô ấy vung cây gậy như một lá cờ, khiến những ngọn lửa nhọn bắn ra như mũi tên. Những đường đỏ xuyên qua bóng tối của ngục tối, xuyên thủng nhiều con hellhound đối diện với nhóm. Lửa bùng lên từ những vết thương trên da đen của bọn chúng, thiêu đốt làn da và khiến chúng hoảng loạn rồi chết ngay lập tức.
“Dễ quá.”
“Cẩn thận! Chưa xong đâu!”
Tôi cảnh báo, khi những con quái vật thoát khỏi mũi tên lao tới Beatrice, mục tiêu gần nhất.
“Ồ, đừng có ngu ngốc”, cô ấy cười khẩy, quay lại đối diện với tôi.
“Tôi nói vậy vì trận chiến đã kết thúc rồi.”
Trước khi Beatrice kịp nói hết câu, một con khác khác lao về phía cô ấy.
“Wind Sickle – Gió Lưỡi Liềm”
Một loạt lưỡi dao được làm từ không khí xuất hiện từ cây gậy của Cecilia. Lũ chó gào lên khi những lưỡi dao trong suốt cắt ngang qua mũi và cổ họng của chúng một cách gọn gàng và chính xác. Có thể cảm nhận được các lưỡi dao qua sự chuyển động của không khí trong phòng, nhưng bóng tối khiến việc đó trở nên rất khó khăn.

Ngay sau đó, tất cả hơn hai mươi con hellhound đã chết.
“Thấy chưa? Tôi đã nói gì? Có Ceci trong đội, chúng ta hoàn toàn không thể bị ngừng lại.”
“Đủ rồi với mấy lời tâng bốc. Lùi lại một bước,” chị cả trả lời, đẩy cô ấy ra ngoài.
“Cậu là đội trưởng, nên cậu nên để mọi người khác xử lý mấy con yếu đuối. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa rằng đừng lãng phí ma thuật của mình…?”
“Chính vì tôi là đội trưởng,” Beatrice nói, ưỡn ngực lên.
“Nếu tôi làm một màn hạ gục hoành tráng, sẽ nâng cao tinh thần đội và mọi thứ từ đây sẽ dễ dàng hơn nhiều,” cô tự hào khẳng định. Cecilia thở dài.
“Đừng làm quá sức. Nếu cậu cố gắng dựa vào động lực ban đầu, cậu sẽ bị đau lưng như dì của chúng ta.”
“Đúng vậy. Làm ơn giảm bớt một chút,” Rex, thủ lĩnh của Chrysaor, lên tiếng.
“Nếu cậu sử dụng hết ma thuật ngay từ đầu như vậy, chúng ta sẽ gặp rắc rối sau này.”
“Còn có tôi mà” Beatrice nói một cách nhẹ nhàng.
“Ừ, tôi đoán là đúng, cậu có Cecilia. Nhưng chúng tôi thì khác. Nếu chúng tôi chiến đấu hết mình với những kẻ yếu hơn, chúng tôi sẽ kiệt sức vào thời điểm quan trọng nhất.”
“Đó là vì cậu—”
“Bea.” Cecilia nắm lấy tay áo của em gái để ngắt lời cô.
“Đừng quên mục tiêu.”
“Ừ, ừ.”
Beatrice bỏ qua lời cảnh báo của chị gái, đặt cây gậy lên vai và bắt đầu đi như một đứa trẻ bị mắng. Cô quay lại và nói,
“Chúng ta sẽ tiến về phía trước để giảm bớt số lượng. Mọi người ở lại đây đặt đá, hoặc làm gì đó.”
Cô ra hiệu cho nhóm Medusa, những người theo cô ấy.
“Dừng lại ngay”
Rex bắt đầu cảnh báo họ nhưng dừng lại ngay lập tức. Tôi cũng cảm nhận được điều đó. Một luồng khí đe dọa bao quanh chúng tôi. Rex cẩn thận đứng ở thế chiến đấu. Những người khác làm theo, giơ vũ khí và quan sát xung quanh một cách cẩn trọng.
“Trên đầu!”
Tôi hét lên, túm lấy cổ của ông già và ép ông xuống đất. Tôi không có sức mạnh tay, nhưng trọng lượng của tôi đủ để đẩy ông ấy xuống. Chỉ một lúc sau, hàng chục con imp nhảy xuống từ trên cao. Chúng có kích thước như trẻ sơ sinh, với đôi mắt vàng to lớn. Móng vuốt của chúng dài và sắc, mặt chúng nhăn nheo như bà lão. Đầu chúng nhọn và đỏ, giống như những chiếc mũ nhỏ.
“Chú ý! Redcaps!”
Redcaps hay Quỷ lùn đầu đỏ là một loại tiên nhỏ và yếu nhưng tính khí thì tàn ác. Chúng tấn công theo nhóm, cắn xé vào những điểm yếu như cổ họng và mắt với răng và móng vuốt sắc nhọn. Những con này không phải quái vật ở tầng đầu tiên đâu. Chính là tác động của vụ bạo loạn. Những con redcaps lao vào nhóm thám hiểm.
“Ông làm gì vậy, Gramps? Lùi lại xa hơn đi!”
“Ch-chân tôi…”
Đã có một con redcap bám vào chân ông ấy.
“Ra khỏi đây!”
Tôi đá mạnh vào nó. Tôi không mạnh lắm, nhưng vì con redcap nhỏ bé nên tôi có thể dễ dàng tách nó ra.
“Chúng ta phải đi thôi, Gramps. Chúng sẽ kết thúc nhanh chóng.”
Những con quái này không phải loại xuất hiện ở tầng một, nhưng chúng đáng ghét hơn là nguy hiểm. Một mạo hiểm giả bình tĩnh, có kinh nghiệm hoàn toàn có thể dễ dàng hạ gục chúng. Tôi và ông lão lùi xa khỏi cuộc chiến và tìm được lối đi an toàn. Những viên đá ở đây vẫn còn mới, nên tôi không lo bị tấn công.
“C-cảm ơn, Matthew.”
“Đừng lo lắng. Chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau mà.”
“Tôi nợ cậu ít rau lần tới. Cậu thích loại nào?”
“Cà tím.”
Cô ta đang khiến tôi sống dở chết dở. Tôi sẽ đút cho cô ấy một núi cà tím mới được.
Dù bị phục kích bất ngờ, Rex và tổ đội của anh ta đã nhanh chóng lấy lại thế trận và phản công. Lũ redcap ngã xuống từng con một.
Khi mọi thứ tưởng chừng đã ổn, thì một tiếng hét vang lên. Tôi quay lại và thấy một mạo hiểm giả đang bị hàng loạt redcap bám chặt trên đầu. Cổ và ngực anh ta bê bết máu.
“Bình tĩnh! Đừng cử động!”, Rex ra lệnh, nhưng người mạo hiểm đang hoảng loạn chỉ càng vùng vẫy mạnh hơn. Anh ta cố gắng kéo chúng ra, nhưng cả tay cũng bị bám chặt, khiến anh ta không thể cử động các ngón tay một cách chính xác.
“Chết tiệt!”
Rex lao đến và nhảy lên người mạo hiểm giả kia, bắt đầu giật từng con redcap ra. Những mạo hiểm giả khác lập tức tiêu diệt lũ quái khi chúng bị kéo xuống đất. Chỉ còn hai con cuối cùng thì đôi chân của người mạo hiểm nọ khuỵu xuống, và anh ta ngã ngửa ra sau. Cú va đập khiến hai con redcap còn lại rơi ra.
“Cậu ổn chứ? Cố lên nào, Al!”
Không có phản hồi. Khuôn mặt anh ta là một mớ máu me, với những mảng thịt bị xé toạc và nham nhở vết cắn. Má lộ ra phần xương trắng, còn mũi thì bị nghiền nát.
Chỉ cần nhìn là biết anh ta đã chết.
Rex nắm lấy bàn tay của người đồng đội đã ngã xuống và vươn tay khép đôi mắt của anh ta lại.
Đã có thương vong đầu tiên.
“Không thể tin được người của Chrysaor lại chết sớm thế này”, ông lão khuân vác lẩm bẩm, vừa lo lắng vừa thất vọng.
“Giờ mới nói thì hơi muộn rồi”, tôi đáp,
“nhưng đây là hầm ngục mà. Và đây còn là Thiên Niên Kỷ Dưới Ánh Mặt Trời Đêm, hầm ngục cuối cùng trên thế giới. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Dù mới vào mà đã chịu tổn thất nặng nề, đội cứu hộ vẫn tiếp tục tiến sâu vào mê cung. Các mạo hiểm giả liên tục đè bẹp quái vật, còn nhân viên hội thì đặt thêm đá mới để gia cố tuyến đường an toàn. Một khi lũ quái bị dọn sạch, những viên đá lại được rải xuống, và chúng tôi tiếp tục di chuyển. Đó là một quá trình dài và lặp đi lặp lại.
Vì tôi cao lớn, nên nhiệm vụ của tôi là giúp đặt đá và cảnh giới khi có quái vật tới gần. Tôi còn kiêm luôn việc cổ vũ tinh thần cho mọi người. Tuy nhiên, họ không thích tôi thổi những nụ hôn gió (không hiểu vì sao), nên tôi đành chuyển sang cổ vũ bằng lời nói.
“Mọi chuyện nhìn chung vẫn ổn đấy chứ”,
Beatrice lạc quan nhận xét. Cô ấy đã nghe nói chúng tôi vừa mất một người, nhưng có vẻ như đã quên luôn chuyện đó. Tất nhiên, Rex ném cho cô ấy một ánh mắt giận dữ, nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô nàng.
“Tôi còn ước gì lúc nào cũng có thể vào mê cung với nhiều người thế này. Giống như một đội hiệp sĩ thực thụ ấy.”
“Không đời nào”, tôi nói.
“Tôi cũng không nghĩ vậy đâu”, Cecilia nói cùng lúc với tôi.
“Sao lại không?”, Beatrice hỏi, vẻ ngây thơ.
Tôi chỉ biết trợn mắt.
“Bởi vì hầm ngục được thiết kế ra để giết những lực lượng vũ trang”, tôi giải thích.
Ngày xưa, trên thế giới từng có hàng tá mê cung như vậy. Khi một mê cung xuất hiện, nó sẽ hấp thụ hết dưỡng chất từ đất đai xung quanh, biến cả vùng đất thành một mảnh hoang tàn cằn cỗi. Lương thực cạn kiệt, người dân chết đói. Các lãnh đạo trên thế giới đã dốc toàn lực để chinh phục hầm ngục, nhưng chỉ nhận về thất bại nối tiếp thất bại.
Một phần là vì dù là bộ binh hay kỵ binh thì binh lính cũng không phù hợp để chiến đấu trong những hang động ẩm thấp, tối tăm. Có những đoạn hẹp đến mức chỉ một người có thể đi qua cùng lúc. Bẫy sập lại rải rác khắp nơi. Không có sự phối hợp, một đội quân lớn không thể tận dụng được lợi thế về quân số. Tương truyền có một cường quốc từ thời xa xưa từng đưa mười ngàn binh lính vào hầm ngục, vậy mà chưa qua nửa ngày, toàn bộ đều chết sạch. Việc đưa quân đội đông đảo vào hầm ngục chẳng tồn tại được lâu.
Sau đó, phương pháp “thám hiểm”, trở nên phổ biến. Đầu tiên là lập căn cứ ở một tầng nông hơn, rồi từ đó tiếp tục tiến sâu hơn, vừa đi vừa thiết lập các rào chắn, chiếm dần lãnh thổ cho đến khi chạm tới tầng cuối cùng. Phương pháp này cần tiền bạc, thời gian và công sức, nhưng lại là cách an toàn nhất.
Dù vậy, phương pháp này cũng bị bỏ dở vì quá tốn kém. Các vương quốc không chỉ có mỗi việc chinh phục hầm ngục. Ngay cả một Tinh Thạch Thiên Hà cũng chỉ có thể ban điều ước trong một giới hạn nhất định. Đã từng có vương quốc vì tập trung quá mức vào hầm ngục mà bỏ bê việc củng cố đất nước, dẫn đến bị các nước láng giềng xâm lược, thâu tóm cả vương quốc và hoàn thành nốt công cuộc chinh phục hầm ngục để chiếm lấy Tinh Thạch Thiên Hà.
Một lý do khác khiến phương pháp thám hiểm bị loại bỏ là vì chính mê cung cũng dần phát triển khả năng chống lại phương thức đó. Luồng chướng khí tràn ngập bên trong hầm ngục khiến những vùng đất từng an toàn cũng trở nên nguy hiểm. Quái vật sẽ lấp đầy những tuyến đường vốn được coi là an toàn để rút lui, và sự xuất hiện bất ngờ của kẻ địch mới khiến vật tư dự trữ cho tiền tuyến bị mất trắng.
Tỷ lệ chinh phục hầm ngục ngày càng giảm. Dù đầu tư một lượng lớn tiền của và tài nguyên, kết quả vẫn chẳng được bao nhiêu, đến mức gây ra cả những cuộc nổi dậy. Từ thời điểm đó, các nhà lãnh đạo buộc phải chọn một trong hai con đường: chinh phục hoặc chung sống.
Nếu bị phớt lờ, đất đai quanh hầm ngục sẽ khô cằn, cây cối không còn mọc nổi. Nhưng bên trong hầm ngục lại có những nguyên liệu quý hiếm từ quái vật, khoáng sản và thảo mộc có thể khai thác. Nếu biết tận dụng, một người thậm chí có thể làm giàu từ đó.
Một thảm họa và một mỏ vàng. Việc xử lý các hầm ngục trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Dù là để chinh phục hay chung sống với chúng, thì cũng cần có người được cử vào trong hầm ngục. Nhưng nếu lại tiếp tục cử binh lính của nhà nước, thì chẳng khác gì lặp lại sai lầm trong quá khứ.
Giải pháp được đưa ra chính là phát triển và sử dụng các chuyên gia.
Những nhóm người nhỏ, có thể thích nghi với bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. Quan trọng hơn cả, là những người mà nếu có chết thì cũng không gây tổn thất cho đại cục. Nói thẳng ra, đó chính là lính đánh thuê và mạo hiểm giả. Hội Mạo Hiểm Giả được thành lập để quản lý và sử dụng những con người ấy một cách có hiệu quả. Giờ đây họ đảm nhận đủ loại công việc khác nhau, nhưng ban đầu hội được lập ra chỉ để đối phó với các hầm ngục. Có thời điểm họ từng là các tổ chức chính thức, nhưng giờ thì mỗi chi nhánh của hội đều được điều hành tư nhân.
Lịch sử thế giới chính là lịch sử cuộc chiến của loài người chống lại hầm ngục.
“Ồ, thật thế sao?”
Beatrice tỏ vẻ thích thú, vừa gật gù theo. Đây đúng là kiểu câu chuyện mà mấy tay kỳ cựu hay kể đi kể lại trong các quán rượu.
“Cậu chắc là mạo hiểm giả hạng năm sao?”
“Muốn kiểm tra thử không?”
Cô bắt đầu kéo cây trượng khổng lồ trên lưng xuống, nhưng nó bị vướng vào thứ gì đó và không nhúc nhích.
“Hả? Khoan đã! Gì vậy nè? Sao nó kẹt rồi?”
Tôi thở dài.
“Có lẽ cô nên bình tĩnh lại một chút. Chúng ta không đến đây để chơi… chơi…”
Tay tôi giơ lên, còn lời nói thì dần chậm lại rồi tắt hẳn. Phía sau Beatrice, tôi thấy cô em Cecilia đang giơ gậy phép lên chĩa thẳng về phía tôi với vẻ đe dọa.
“Đừng xúc phạm Bea”, Cecilia gằn giọng.
“Sẽ không có lần cảnh cáo thứ hai đâu.”
“Hiểu rồi.”
Nếu họ bắt đầu nổ phép trong hầm ngục thì tôi chẳng có cửa sống sót.
“Này, Ceci, giúp tớ với. Nó bị vướng cái gì ấy”, Beatrice gọi.
“Bình tĩnh. Khi tay run như ông ngoại sau khi cạn rượu thì chỉ khiến mọi việc khó hơn thôi.”
Cô vòng ra phía sau lưng chị mình và nhẹ nhàng gỡ cây trượng ra. Thật ấm lòng khi thấy tình chị em gắn bó đến thế.
“Trước là công chúa hiệp sĩ, giờ đến cặp song sinh xinh đẹp”, một gã đàn ông thấp hơn tôi một cái đầu lên tiếng. Hắn vạm vỡ hơn tôi, nhưng nhan sắc thì còn chưa bằng một nửa. Không phải là hắn xấu xí gì cho cam, chỉ là tôi quá đẹp trai thôi.
Tôi đã quên tên hắn rồi, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì hắn thuộc nhóm Argo. Hắn bật cười khổ.
“Định tán tỉnh rồi hả? Ghê đấy.”
“Anh cũng nên thử đi, đừng ngại”, tôi đáp lại. Nếu cứ để tâm đến từng lời xỏ xiên thì tôi chẳng sống nổi qua ngày đâu.
“Ngoài kia còn đầy mỹ nhân đang đợi một người như anh đấy. Yêu tinh, orc, thây ma, cả thế giới này là của anh.”
Như tôi đoán, hắn đấm tôi.
“Có lẽ anh nên để ý xung quanh thay vì chăm chăm vào tôi đấy. Có quái vật rình mò kìa”,
Tôi vừa nói vừa xoa má. Tôi chỉ về phía trước, nơi chẳng có gì ngoài khoảng trống. Không thấy bóng dáng hay dấu hiệu gì của quái vật cả.
“Cậu nói nhảm cái gì thế—?”, hắn định phản bác, thì đúng lúc đó, mặt đất phồng lên.
Một con quái thú trông như chó sói đen, được ngụy trang hòa lẫn với mặt đất, bật dậy lao tới trước khi ai kịp phản ứng.
Tiếng hét vang lên. Một quả cầu lửa từ phía bên bay tới thiêu cháy con quái vật.
Người phóng phép là Beatrice Maretto. Sau khi chắc chắn con thú đã chết, cô tiến lại gần tôi, ánh mắt đầy tò mò.
“Cậu biết nó ở đó à?”
“Tôi chỉ cảm thấy có gì đó thôi.”
Từ trước đến nay, tôi luôn nhạy cảm với sự hiện diện của người khác, nên việc phát hiện ra kẻ ẩn nấp cũng không khó với tôi. Dù tôi không thích bị chú ý vì khả năng này, nhưng tôi cũng không muốn mất thêm người nào nữa. Dù hắn có là thằng cha đáng ghét, cái chết của hắn chỉ khiến mọi việc thêm rắc rối.
“Ừ, cứ tiếp tục phát huy nhé.”
“Nếu tôi thấy gì đó…”, Tôi vừa nói, thì một thứ khó chịu khác lại lọt vào tầm mắt. “Nhìn bên kia kìa.”
Tôi chỉ vào một bóng đen sau cây cột. “Là một cái xác.”
Ai đó đã chết ngay khi sắp chạm được vào vùng an toàn. Nội tạng bị ăn mất. Không phải Arwin, tất nhiên rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Người chết khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, tóc đen, thân hình vạm vỡ. Một chiếc mũ sắt có sừng nằm dưới đất gần đó.
“Đó là Sylvester, thuộc nhóm Cornucopia.”
Tôi đã thấy anh ta vài lần ở hội. Hắn từng tán tỉnh Arwin nhưng thất bại, rồi đổ cả ly rượu lên người tôi để trả đũa. Đến nước này thì tôi cũng chỉ thấy tội cho hắn. Và hắn không phải người duy nhất. Có tổng cộng bốn cái xác, cả nhóm Cornucopia đều đã chết.
Họ không phải một nhóm tệ, nhưng vận may không đứng về phía họ. Chúng tôi sẽ không mang xác họ về. Kéo hết bọn họ lên mặt đất tốn công quá.
“Xin cho tôi lục một chút.”
Thay vào đó, tôi rút thẻ hội mạo hiểm giả từ người họ ra và thu nhặt bất kỳ vật dụng có giá trị nào. Những thứ này sẽ được gửi lại cho gia đình họ, chứ không phải tôi bỏ túi riêng. Tôi không muốn người nhà họ than phiền là đồ thu hồi được không đúng với báo cáo, nên giao lại cho nhân viên ghi nhận lại đầy đủ.
“Rồi, làm việc thôi.”
Chúng tôi thu thẻ hội của họ, gom xác thành một đống, rồi thiêu. Khi mạo hiểm giả chết trong hầm ngục, khả năng họ hóa thành xác sống là rất cao. Nếu lòng oán hận hay khát khao trả thù đủ mạnh, họ còn có thể trở lại thành hồn ma hay vong linh, dù đã bị hỏa thiêu. Có người nói rằng linh hồn họ bị mắc kẹt trong hầm ngục, nhưng chẳng ai biết chắc cả.
Khi Al của nhóm Chrysaor chết lúc trước, đồng đội của anh ta cũng đã làm y hệt như thế.
Họ phải làm cho triệt để, nếu không sẽ dẫn đến thảm kịch sau này. Sau khi đã cùng đồng đội trải qua bao nhiêu khó khăn, chứng kiến họ hóa thành quái vật và tấn công chính những người từng kề vai sát cánh là một trải nghiệm mà dù lặp lại bao nhiêu lần cũng không bao giờ quen nổi.
“Đi thôi.”
Khi thi thể đã cháy đen đủ mức, chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn.
Càng xuống dưới, quái vật càng trở nên hung hãn. Ngay cả những loài bình thường sẽ lờ bạn đi nếu bạn không chọc vào chúng, giờ cũng nhe nanh và lao đến điên cuồng. Chúng cứ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, không ngừng nghỉ. Rõ ràng đây là dấu hiệu sắp có chạy loạn của quái vật.
Tính đến hiện tại, chúng tôi đã tìm được bảy người sống sót cần giúp đỡ, chín người tự tìm được đường về tuyến an toàn, và năm người đã chết. Với một trận bạo động, con số này vẫn còn thấp.
Sau khi chữa trị cho những người sống sót đến mức họ không còn chảy máu nữa, chúng tôi hoặc để họ tự quay về, hoặc cử nhân viên hội hộ tống họ lên mặt đất.
Tôi hỏi tất cả những người mình gặp, nhưng không ai biết Arwin còn sống hay đã chết.
“Chúng ta nghỉ ở đây một chút”, Cecilia tuyên bố khi cả nhóm đã đến tầng bảy.
“Chướng khí dày đặc hơn tôi tưởng. Ai cũng mệt rồi, và nếu xuống sâu hơn thì sẽ càng khó để thiết lập điểm an toàn.”
Không hiểu sao, cô ấy quay sang hỏi tôi có ổn không. Tôi gật đầu.
Tôi rất muốn tìm Arwin càng sớm càng tốt, nhưng nếu cứ cố quá sức, sau này chỉ càng thêm rắc rối. Tôi—người thậm chí còn không phải là mạo hiểm giả, nếu cứ giục mọi người đi nhanh hơn, chỉ khiến họ thấy khó chịu.
Chúng tôi dùng thảo dược và đá xua đuổi để tạo vùng an toàn, rồi ngồi nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ, tôi phát kẹo cứng cho các mạo hiểm giả. Đồ ngọt luôn là liều thuốc tinh thần tốt, và loại này thì dễ ăn.
“Nè, của cô đây.”, Tôi ném một viên kẹo bọc giấy cho Beatrice, người đang dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.
“Ăn đi. Mệt mỏi thì đồ ngọt luôn là chân ái.”
“Trong này mà có gì kỳ quặc là anh chết với tôi đấy.”
“Chỉ là đường và nước thôi.”
Loại tôi hay làm còn có thêm tinh chất đun từ một số loại thảo dược, nhưng trong hầm ngục thì loại chỉ có đường là nguồn năng lượng nhanh và dễ hấp thụ nhất.
Beatrice nhăn mũi nhìn viên kẹo, nhưng vẫn bỏ nó vào miệng. Cô nhăn mặt.
“…Mặn quá.”
“Ối, xin lỗi. Đó là loại mặn.”
Khi đổ mồ hôi nhiều, cơ thể sẽ cần bổ sung muối. Tôi đã trộn một ít kẹo với muối để dễ hấp thu nhanh. Tôi đưa cô ấy viên kẹo ngọt thay thế. Cô lăn nó trong miệng rồi bắt đầu kiểm tra cây trượng của mình.
Tính cách và tâm lý thật sự của một mạo hiểm giả thường bộc lộ rõ trong lúc nghỉ ngơi. Đây không chỉ là thời gian để ăn uống hay hồi sức. Có người tranh thủ xác nhận vị trí và lộ trình, người thì kiểm tra lại trang bị, ghi chú lại các thông tin. Có rất nhiều việc cần làm. Chỉ một chút thiếu sót trong công tác chuẩn bị cũng có thể là ranh giới giữa sống và chết. Nhóm này rất phù hợp để làm đội cứu hộ; ai nấy đều biết rõ việc mình phải làm.
“Có món gì khác không?”, Beatrice hỏi với vẻ mặt năn nỉ, tay kéo nhẹ tay áo tôi. Tôi thề là tôi không cố “thuần hóa”, cô ấy bằng đồ ăn gì đâu nhé.

“Đừng cho Bea ăn thứ gì mờ ám đấy”, Cecilia cảnh cáo tôi, rồi đưa cho em gái một quả táo. Quả táo đã được gọt vỏ và cắt thành năm lát, bày gọn gàng trên một cái đĩa.
“Ăn đi rồi chúng ta sẽ lên đường.”
“Hiểu rôiiii”, Beatrice đáp một cách uể oải, rồi đưa đĩa táo cho các thành viên khác trong tổ đội. Mỗi người lấy một miếng. Cái này là buổi dã ngoại à?
“Anh cũng nên ăn chút gì đi. Tầng kế tiếp chắc sẽ làm anh mất hết cảm giác thèm ăn đấy”, Cecilia nhắc, vừa nhấm nháp một miếng táo.
“Sao thế, tầng đó là tầng thây ma à?”, Đám đó phiền phức thật. Với những sinh vật sống bình thường, một đòn chí mạng là xong, nhưng với bọn kia thì không.
“Có người chỉ cần thấy zombie thôi là đã nôn rồi. Vậy nên có khi anh đang làm đúng đấy khi không ăn.”
“Chúng ta có nước thánh không?”
Dùng sức mạnh vật lý đánh tan chúng đến mức không thể hồi sinh là một cách diệt zombie và bộ xương, nhưng với ma hay hồn ma thì cách đơn giản nhất là dùng năng lượng linh thiêng. Hoặc truyền phép thanh tẩy vào vũ khí để tạm thời có hiệu lực trừ tà.
“Chúng tôi có một pháp sư linh mục”, Cecilia đáp, liếc sang tổ đội của cô ấy, “nhưng với đội hình dài như thế này thì phối hợp sẽ rất khó. Mà cũng không thể dồn đống lại thành một cục rồi di chuyển được.
“Bình thường thì bọn tôi sẽ dùng phép đánh văng chúng ra rồi chạy thẳng qua, nhưng lần này thì không thể.”
Một phần vì có thể làm thương tổn đến người đang cần được cứu.
“Vì vậy, lần này phải đi kiểu thám hiểm.”
Tức là sẽ di chuyển theo từng nhóm bốn đến năm người. Vị linh mục sẽ ban phép bảo vệ linh thiêng lên nhóm đầu tiên, rồi họ sẽ đi trước. Sau một đoạn, ông ta sẽ tiếp tục ban phép cho nhóm kế tiếp rồi họ đi tiếp, cứ thế lần lượt. Đến nhóm cuối thì linh mục mới đi cùng họ.
“Chúng ta đã biết đường, nên cứ theo lộ trình ngắn nhất mà tiến.”
“Thông tin đó hữu ích đấy”, cô ấy nói, đập nắm tay vào lòng bàn tay. Tôi nheo mắt nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Biết không, tôi thắc mắc nãy giờ”, tôi nói với Cecilia,
“Tại sao cô cứ hỏi tôi nhiều thứ như vậy. Ý tôi là, tôi cũng trân trọng việc cô xem trọng ý kiến của tôi, nhưng chẳng phải cô nên hỏi những người khác nữa sao?”
Những người đồng đội của cô trong tổ đội Medusa, cùng các tổ liên minh như Chrysaor và Argo, đều đang ở đây trong hầm ngục. Họ là những mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm. Không phải những đứa trẻ non nớt như Ralph.
“Bởi vì trông anh có vẻ là người có nhiều kinh nghiệm nhất.”
“Tôi chỉ từng là một mạo hiểm giả, từ nhiều năm trước rồi. Tôi không còn sắc bén như những người đang hành nghề nữa đâu.”
“Đừng cố che giấu. Tôi biết anh mới là thủ lĩnh thật sự của Aegis”, Cecilia mỉm cười tự tin.
“Tôi đã biết từ lúc chúng ta đánh nhau. Cô bé nhỏ con… Noelle đúng không? Khi cô ấy gặp nguy, anh lập tức lao vào cứu, rồi khi trận động đất xảy ra, người đầu tiên đưa ra mệnh lệnh là anh.”
“Lúc đó tôi chỉ hoảng quá, hành động theo phản xạ. Những ‘mệnh lệnh’ đó chỉ là mấy ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi thôi.”
“Tôi đã nghe những câu chuyện về anh.”, Cô chọc ngón tay vào ngực tôi.
“Rằng anh chỉ toàn miệng lưỡi, một kẻ mềm yếu, sống bám vào bạn gái… nhưng tôi không tin chút nào. Hình ảnh tôi thấy về anh hoàn toàn không giống thế.”
“Cô tưởng tượng nhiều quá rồi.”
Tôi thực sự không muốn ai biết về quá khứ của mình. Mấy rắc rối kiểu đó thường kéo theo một loạt hệ quả không mong muốn.
“Tôi nói thật đấy: Arwin mới là thủ lĩnh của Aegis. Không có gì phải bàn cãi.”
Tôi không định đóng vai Lutwidge, và càng không có ý định thay thế anh ta.
“Vậy thì chúng ta sẽ hỏi trực tiếp cô ấy để xác nhận”, Cecilia nói rồi ra hiệu xuất phát.
Các mạo hiểm giả lần lượt đứng dậy; nếu nghỉ quá lâu, cơ thể sẽ uể oải và mệt mỏi thêm. Tốt nhất là hành động khi cơ bắp vẫn còn giữ được độ linh hoạt.
Chúng tôi tiếp tục cuộc tìm kiếm. Những thử thách mới lại chờ đón sau giờ nghỉ, giống như trước đó. Quái vật tiếp tục xuất hiện, và lần này còn mạnh hơn thường lệ. Lũ minotaur thì to lớn hơn, bọn golem thì cứng cáp hơn, còn bầy griffin thì bay nhanh và hung hãn hơn bao giờ hết.
Đoàn tìm kiếm cũng đang chịu tổn thất. Ngoài Al, còn có hai nhân viên của hội và một thành viên của Argo đã hy sinh.
Điều này thật tồi tệ. Mặc dù mệt mỏi làm giảm khả năng chiến đấu, nhưng tổn thất về tinh thần còn lớn hơn. Các mạo hiểm giả đang chịu đựng sự suy giảm tinh thần.
Liệu có đáng để mất đi những người bạn của chúng ta chỉ để cứu những người này không? Biểu cảm của họ thể hiện điều đó, mặc dù môi họ không nói ra.
Ai quan tâm đến các đội khác? Mạo hiểm là công việc đầy nguy hiểm. Họ không có thời gian lo lắng về những người xa lạ. Họ sống chết thế nào là việc của họ phải tự giải quyết. Nếu không có sự điều động của hội, họ sẽ không bao giờ xuống đây.
Mọi người đều bận rộn giải quyết vấn đề của riêng mình. Không phải ai biết đau khổ cũng có thể tử tế.
Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng có một yếu tố quan trọng mà họ quên mất: Những người đang chờ cứu hộ cũng có gia đình và bạn bè quan tâm đến họ. Đó là lý do tôi có mặt ở đây.
Chúng tôi đã đi xuống đến tầng thứ mười ba, nhưng Arwin vẫn không có mặt. Những người duy nhất còn lại chưa được tìm thấy là các thành viên của Aegis và hai người khác. Họ có lẽ đã nhận thấy tình hình bất thường và quay lại mặt trên. Chúng tôi có thể gặp họ bất cứ lúc nào.
Cơn mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của các mạo hiểm giả. Tiếp tục tiến lên hay quay lại?
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Tôi đang nghĩ”, Beatrice trả lời chị mình.
Ai cũng cảm nhận được điều đó. Nếu chúng tôi quay lại ngay bây giờ, họ sẽ không thể xuống lại đây cho đến khi cuộc bạo loạn kết thúc. Họ khó mà có thể thu hồi bất kỳ vật dụng cá nhân nào, huống chi là cứu sống những người sống sót. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.
“Chẳng phải chúng ta nên quay lại không?”, kẻ ngốc từ Argo lẩm bẩm.
“Chúng ta chỉ tìm thấy xác thôi. Giờ cô ta có lẽ đã thành zombie, với một con minotaur làm người yêu, chứ không phải tên ngốc này.”
“Đó là trò đùa ngu ngốc nhất trong lịch sử thế giới”, tôi nói, đưa tay lên che mặt.
“Hãy coi đây là lời cảnh cáo: Cậu chẳng có chút cảm giác hài hước nào. Đừng bao giờ thử làm trò cười, sự dí dỏm hay châm biếm nữa. Cậu chỉ đang phơi bày sự ngu dốt và vô dụng của mình. Cậu sẽ làm việc tốt nhất khi nôn mửa hết cả ruột gan ở trong quán rượu, than vãn về nước tiểu và phân.”
“Anh đang nói tôi vô dụng à?”, Anh ta trừng mắt, nắm lấy vai tôi.
Tôi bật cười.
“Thôi nào, cậu không mong tôi sẽ sợ một gã đàn ông tí hon như vậy, đúng không? Cậu muốn tôi phản ứng thế nào đây? Khóc lóc à? Wahhh, gã xấu tính đang bắt nạt tôi!”
“Anh muốn làm một màn hài hước à, có thể chờ đến khi chúng ta lên mặt đất không?”, Cecilia nói, không che giấu sự khó chịu.
Ngay lúc đó, tôi nhận thấy một thứ màu trắng lặng lẽ lơ lửng dưới chân. Trước khi ai đó có thể phát hiện ra và lên tiếng, nó đã bao vây chúng tôi và tiếp tục lan rộng.
“Cái gì thế này, khói à?”
“Không, là sương mù.”
“Sương mù trong một hầm ngục? Điều đó thật điên rồ”, các mạo hiểm giả tranh cãi. Trong khi đó, nó ngày càng dày đặc. Chẳng mấy chốc, làn sương trắng đã bao trùm toàn bộ vị trí của chúng tôi, hoàn toàn che khuất tầm nhìn.
“Cái quái gì thế này…? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Bình tĩnh nào, Bea”, chị cô ấy nói. Các chị em nhà Marettos đã đến tầng thứ mười ba này không ít lần, nhưng ngay cả họ cũng không biết cái này là gì. Có vài con quái vật phát ra sương mù hoặc khói, nhưng thứ này có vẻ không giống chúng.
Cảm giác như có gì đó đang đến gần. Những móng vuốt cào lên đá, và những tiếng gầm vang lên từ trong làn sương.
“Cẩn thận!”
Có một tiếng thét dài, vang vọng rồi tắt dần với một tiếng gầm. Chắc hẳn nó đã nghiền nát cổ họng của ai đó. Đó là lúc một trận chiến điên cuồng, vội vã bắt đầu. Tiếng kiếm va vào nhau và tiếng la hét vọng ra từ trong làn sương mù. Lũ ngốc đang hoảng loạn.
“Đừng vung vũ khí một cách bừa bãi! Các cậu sẽ đánh trúng đồng đội đó! Hãy giao tiếp và theo dõi vị trí của nhau khi chiến đấu. Nếu thấy nguy hiểm, lui lại!”
Lại là tôi, ra lệnh trái với bản tính của mình. Nhưng có vẻ như nó đã có tác dụng, tôi nghe thấy những tiếng gọi tên và ít tiếng la hét hơn. Có lẽ tôi đã ấn tượng với kỹ năng và sự kiên cường của họ, nếu như tôi có thể đủ thoải mái để nghĩ về những điều như thế.
Một con quái vật tiến về phía tôi. Tôi chỉ có thể cảm nhận và nghe thấy nó, nhưng không nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, thông tin đó đủ để tôi đoán ra.
Tôi đoán đó là một Nemea Leo, một con sư tử có bộ lông cứng như đá. Chúng rất bền bỉ và có thể chịu đựng hầu hết các đòn tấn công vật lý. Điểm yếu của chúng là cổ và hông, nhưng trong tình trạng hiện tại của tôi, tôi chỉ là thức ăn cho nó. Tôi vội vã chạy trốn qua làn sương, chạy thục mạng. Tôi chỉ đang làm cản đường ở đây, vì vậy tôi cố gắng rút lui lên tầng trên, nhưng tôi lại bị chặn lại.
Như tôi đã dự đoán, đó là một Nemea Leo đã chia làn sương mù ra. Thân thể nó như đá sa thạch nâu, chắn ngang đường tôi. Đôi mắt tím của nó lóe lên tham lam, bộ bờm của nó rối tung, và nó gầm lên khi tiến lại gần tôi. Có vẻ như tôi là món chính trong bữa tối của nó. Thêm vào đó, làn sương mù giờ càng dày đặc hơn. Tôi gần như không thể nhìn thấy mũi của mình.
Xin lỗi, sếp. Hôm nay, chính bạn mới là người bị làm thành bộ da.
Tôi quay lưng lại với các mạo hiểm giả và rút ra ánh sáng mặt trời tạm thời. Những tia sáng mặt trời bao quanh cơ thể tôi, tiếp thêm sức mạnh cho từng cơ bắp khi Nemea Leo lao tới tôi. Tôi né được những chiếc hàm có thể cắn xuyên qua áo giáp kim loại, và nắm lấy cổ nó. Với một cú co cơ, tôi nghiền nát cột sống của nó qua lớp cơ dày ở cổ. Trận chiến kết thúc.
Tôi nhìn con sư tử đang đổ người xuống, lau tay và tắt ánh sáng mặt trời tạm thời. Phòng khi có gì đó, tôi quay lại, nhưng làn sương mù vẫn dày đặc đến nỗi tôi không thể tưởng tượng ai đó đã nhìn thấy tôi. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đi về phía tầng mười hai để di tản—nhưng dừng lại.
Tôi đã nghe thấy một tiếng nói, nhưng chỉ là thoáng qua. Nó nghe giống như tiếng của Arwin.
“Arwin, em ở đó không? Nói gì đó đi!”
Nhưng không có câu trả lời, cũng không có âm thanh gì tiến lại gần. Tôi phải đi tìm cô ấy thôi. Tôi đặt tay lên tường và tiếp tục tiến về phía trước, vô ích tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự hiện diện con người.
“Này, em đâu rồi? Matthew yêu quý của em đã đến để cứu em đây!”, tôi la lên. Điều đó có thể sẽ thu hút thêm quái vật đến với tôi, nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó. Sự an toàn cá nhân không phải là ưu tiên hàng đầu vào lúc này.
“Em có ở đó không? Nói gì đó đi! Ai đó! Virgil, Clifford, Seraphina, Noelle, Ralph! Ralph ngốc nghếch!”
Không có câu trả lời. Cuộc chiến vẫn đang diễn ra, vì vậy tôi không dễ dàng nghe thấy dấu hiệu của họ.
Liệu tôi có tưởng tượng ra không?
“Hmm?”
Ngay khi tôi bắt đầu mất tự tin, tôi vấp phải cái gì đó. Tôi nhảy lùi lại theo phản xạ, và khi nhìn thấy thứ tôi vừa suýt giẫm phải, tôi thở hổn hển.
Đó là một pháp sư tóc đen nằm trên mặt đất, mắt mở. Clifford, pháp sư, thành viên của Aegis.
Có một lỗ hổng lớn trên ngực anh ta. Anh ấy đã bị giết chỉ với một cú đánh từ phía sau.
“…Cái đồ ngốc.”
Làm sao anh ta có thể giúp Arwin nếu anh ta đã chết rồi?
Tôi vuốt mắt cho Clifford và lấy thẻ hội viên của anh ta. Điều này làm rõ một điều: Arwin đang ở tầng này. Và cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Biết tính cách của cô ấy, tôi hiểu rằng Arwin sẽ không bỏ lại xác đồng đội.
Điều đó có nghĩa là cô ấy đang ở trong một tình huống mà không thể cứu anh ta được.
Âm thanh của trận chiến vọng đến từ phía trước, không khí bị cắt ngang, bước chân vội vã, và tiếng la hét của cô công chúa hiệp sĩ xinh đẹp.
Sương mù lại dày đặc hơn. Tôi có thể gặp phải một cuộc phục kích, nhưng giờ không có thời gian để do dự. Tôi lao về phía có tiếng động, rẽ trái, rẽ phải khi cần, và tiến sâu hơn vào hầm ngục.
Tôi đến một khu vực rộng rãi. Đây chắc hẳn là gần trung tâm của tầng mười ba.
Hai hình dáng đang lao nhanh và dữ dội qua làn sương mù. Một trong số đó là Arwin.
Nhưng người kia là ai?
Tôi nghe thấy một vụ nổ gần đó, có thể là từ một phép thuật. Nó không trúng ai, nhưng sức mạnh của nó đã tạo ra một cơn gió thổi qua, làm giảm bớt sương mù.
Với sự tăng cường tầm nhìn, tôi cuối cùng cũng có thể nhận ra Arwin và một con quái vật kỳ lạ.