[Web Novel] Chương 18: Nước đi của kẻ khờ
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 18: Nước đi của kẻ khờ
“Chết tiệt… Kế hoạch ‘Sống chung mỗi ngày hồi hộp cùng chị gái nóng bỏng’ của mình đã…!!”
Đến gần trưa, tôi ngồi sụp xuống giữa phòng khách — thứ mà căn nhà cũ không có — trong nỗi tuyệt vọng.
Sau khi vượt qua buổi sáng bận rộn, cuối cùng tôi cũng nhận ra một sự thật kinh hoàng.
Căn nhà mới, nơi tôi sống cùng Yuuha, hoàn toàn không thể đưa bất kỳ cô gái nào về được. Cuộc sống hàng ngày gợi cảm cùng chị gái ngực bự mà tôi từng mơ ước, giờ chỉ còn là giấc mộng tan biến.
Giờ đây, mấy cái app hẹn hò cũng chỉ còn là vật trang trí trên màn hình chính điện thoại.
“Nếu biết đau khổ thế này… thì mình đã chẳng thèm trả tiền làm gì…”
Tôi quỳ gối xuống sàn nhà, gục đầu u sầu.
Ứng dụng hẹn hò đó tốn 3.000 yên mỗi tháng, và tôi đã đổ vào đó 9.000 yên – tức là tận ba tháng. Bắt đầu từ tháng Tư, nghĩa là vẫn còn một tháng nữa mới hết hạn.
Tất cả chỉ vì dòng chữ: “Bạn sẽ không thể tìm được người yêu nếu chỉ dùng trong thời gian ngắn!” hiện lên khi vừa cài app. Cái chiêu khuyến mãi giảm giá cho gói dài hạn đó đúng là bẫy hoàn hảo. Tôi hoàn toàn bị lừa.
“Làm ơn đi, nhà phát triển app… Cũng nên tính đến trường hợp phải sống với em gái kế chứ…”
Nói ra thành lời mới thấy thật ngớ ngẩn. Ai lại đi tính đến cái tình huống hoang đường như vậy chứ? Nếu lỡ viết bừa lên mạng xã hội, chắc chắn sẽ bị ném đá tới mức phải xóa tài khoản và lộ cả địa chỉ nhà.
Mà, vốn dĩ tôi cũng chưa từng được match với một “chị gái gợi cảm” nào.
“Ừ thì… nghĩ lại thì cũng may thật. Nếu lúc đó đang nhắn tin mùi mẫn với chị nào thì chắc giờ mình chẳng lo được cho Yuuha rồi…”
…Muốn khóc quá đi mất.
Mang theo đủ loại vết thương lòng khó lành, tôi đứng dậy và bước vào bếp. Hôm nay lại nấu mì ăn liền rẻ tiền như mọi khi.
Tối thì phải làm gì đó tử tế, vì có Yuuha ăn cùng. … Mà có khi con bé sẽ nấu cho mình cũng nên.
Ăn xong tô mì, rửa bát đũa rồi trở lại phòng.
Mọi khi, đây là lúc tôi nằm nghỉ một chút. Nhưng hôm nay thì khác. Tôi dẹp laptop sang bên, dọn chỗ trống.
Trên bàn học, tôi đặt sách giáo trình xuống, mở cuốn vở mới tinh. Cây bút chì kim, gần như không đụng đến kể từ ngày tốt nghiệp, được lăn qua lại giữa các ngón tay.
Với việc 100.000 yên được chuyển vào mỗi tháng, chí ít thì tài chính cũng sẽ ổn định một thời gian.
…Mặc dù đó chỉ là hy vọng.
Dù đã moi được số tiền đó, nhưng với tình trạng hiện tại của cha mẹ thì tôi biết, việc ông đổ bệnh chỉ là vấn đề thời gian. Rồi có khi, Yuuha cũng sẽ bỏ cuộc, và tiền trợ cấp sẽ đột ngột biến mất.
Ngắn nhất là hai tháng, dài thì nửa năm. Chắc vậy.
Sau đó, anh phải tự mình gánh vác mọi thứ. Cả cuộc đời của hai người.
“Tương lai u ám như mọi khi ha…”
Không biết phải đi bao xa nữa thì mới có thể xua tan được nỗi bất an và tuyệt vọng này. Càng nghĩ càng thấy không còn động lực bước tiếp. Cảm giác bất lực bao trùm cả cơ thể tôi.
Tôi cười khô khốc.
Nếu là trước đây, đến mức này là tôi đã bỏ cuộc rồi. Chỉ biết chờ cơn bão qua đi, nhẫn nhịn mà chấp nhận mọi chuyện.
Nhưng giờ đây, tôi không còn đơn độc nữa.
Phải cố lên thôi.
◆
Thời gian quay lại một chút, địa điểm là phòng tư vấn hướng nghiệp.
Trước mặt Yuuha là thầy Kumagai, người không chỉ là giáo viên chủ nhiệm câu lạc bộ kiếm đạo mà còn là một người khổng lồ. Yuuha đang co rúm người lại hết mức có thể.
Thân hình vạm vỡ với cơ bắp nổi bật, vẻ mặt như một chiến binh, và giọng nói trầm thấp khiến mặt đất như rung chuyển. Mức độ đáng sợ của ông ấy đến mức có thể khiến trẻ sơ sinh ở cách xa 100 mét phải khóc.
Người khổng lồ ấy mở miệng, thì thầm như tiếng sấm.
“Tôi… thất vọng.”
“…Dạ?”
Yuuha trả lời mà không hiểu gì cả.
“Sanjou… Anh của em là một học sinh xuất sắc. Tôi đã gặp rất nhiều học sinh, nhưng khó có thể gặp được một đứa trẻ đầy triển vọng như vậy.”
“À, mà…”
“Chuyện gì?”
“Anh Rokurou có nói gì với thầy không?”
Thầy Kumagai đột nhiên đứng khựng lại, rồi ngay lập tức làm ra vẻ không tự nhiên.
“Không có gì đâu. Với lại, ở ngôi trường này có rất nhiều học sinh, mà đã hai năm trôi qua từ khi tốt nghiệp, có năng lực nhưng không vào đại học danh tiếng cũng không tìm việc, tôi chưa từng nghe về ai như vậy cả!”
“Nhưng hồi nãy thầy còn khen rất nhiều mà!?”
“Ugh…”
Thật là một kiến thức uyên bác đến ngạc nhiên. Nếu không cẩn thận, hay nói đúng hơn, dù không cẩn thận, thì thầy Kumagai có lẽ còn hiểu rõ hơn về hai năm của Rokurou so với chính Rokurou.
Thầy Kumagai làm một khuôn mặt nghiêm nghị, rồi hạ giọng xuống. Yuuha vô thức cũng vào tư thế như đang nghe một câu chuyện bí mật.
“Chỉ nói với em, tôi đã được yêu cầu giúp đỡ em.”
“…Tôi vẫn còn cơ hội sao?”
Yuuha đã đoán ra rằng anh trai có can thiệp đến đây, qua những gì đã xảy ra trước đó. Thế nhưng, điều khiến cô ngạc nhiên là cách nói của thầy Kumagai.
Người đàn ông to lớn gật đầu với thái độ vững chãi.
“Không có nhiều thời gian, nhưng không phải là không thể tốt nghiệp được. Việc học chậm trễ, tôi sẽ giúp em. Mặc dù chỉ là tiếng Anh thôi, nhưng tôi có thể nói chuyện với các thầy cô ở các môn khác.”
“May quá…”
Một sự nhẹ nhõm đột ngột ập đến, và Yuuha thở dài thật sâu.
“Em có một người anh tốt đấy.”
Yuuha gật đầu.
“……Vâng.”
Yuuha cắn chặt môi, cố kiềm nén những cảm xúc sắp trào ra.
Lại là Rokurou.
Tại sao?
Tại sao anh ấy lại quan tâm và chăm sóc mình đến vậy? Cô không hiểu, chỉ thấy ấm áp, và dễ dàng khiến cô muốn khóc.
Hít một hơi thật sâu, cô đẩy những cảm xúc sắp trào ra trở lại. Với giọng vẫn còn run, nhưng đầy mạnh mẽ, cô nói:
“Tôi sẽ cố gắng. Mong thầy giúp đỡ.”
Cô không còn sợ hãi người đàn ông to lớn trước mắt nữa.
◇
Rokurou bắt đầu hỏi Kumagai về tiếng Anh ngay khi lên năm 2 cao trung.
Mặc dù không phải là giáo viên của lớp, và thật ra, ít học sinh nào nói chuyện với Kumagai, nên ban đầu, tôi đã nghĩ, “Chắc cậu ta nhầm người rồi.”
Nhưng rồi Rokurou hỏi: “Thầy Kumagai là giáo viên tiếng Anh phải không?”
“Vì sao lại là tôi? Có nhiều giáo viên khác mà.”
“Thầy Kumagai dễ hiểu nhất. Hôm trước, thầy đã dạy lớp chúng tôi thay cho giáo viên khác. Lúc đó, em nghĩ vậy.”
“Vậy à…”
Đây là lần đầu tiên Kumagai nghe ai đó nói như vậy. Ông ấy ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý với lý do của Rokurou.
Mặc dù đã thấy nhiều học sinh hỏi giáo viên khác, nhưng ông không ngờ rằng sẽ có một học sinh đến hỏi mình. Với ngoại hình to lớn và vẻ ngoài nghiêm nghị, ông luôn bị học sinh tránh xa.
“Vậy, em muốn biết gì?”
“Em có vấn đề với đoạn văn dài… Em không hiểu rõ từ chỉ định này đang ám chỉ gì.”
“Đã bắt đầu làm bài kiểm tra cũ rồi à?”
“…Liệu em có nên học lại nền tảng cơ bản hơn không?”
Rokurou ngượng ngùng quay đi, Kumagai hỏi:
“Điểm thi lần trước thế nào?”
“Môn tiếng Anh đứng thứ bảy.”
“Vậy là không sao cả. Với điểm đó, cơ bản đã ổn rồi. Việc tiếp xúc với những bài khó từ sớm là tốt.”
Kumagai cảm thấy học sinh này thú vị.
Ông biết rất nhiều học sinh gọi là “siêu học” (có nghĩa là học rất chăm chỉ), nhưng những học sinh như Rokurou thì khác. Trong khi những học sinh khác đã được dạy học từ khi còn nhỏ, Rokurou thì bắt đầu học từ lớp 3 cấp 2. Cậu chưa bao giờ đi học thêm và tự mình tìm ra cách học.
Điều đặc biệt hơn nữa là, Rokurou không quá quan tâm đến điểm số. Mặc dù khi đạt điểm cao, cậu có vui, nhưng niềm vui đó không lớn như những học sinh khác.
“Học giỏi là một phương tiện sống tốt,” Rokurou đã nói như vậy một lần.
Khi các học sinh khác dành thời gian vào chuyện thi đua điểm số và tình yêu, thì Rokurou lại tìm cách để sinh tồn.
Kumagai nghĩ rằng những người như vậy sẽ thành công.
Dần dần, ông bắt đầu có kỳ vọng lớn đối với Rokurou.
Hai thầy trò đã bắt đầu bàn bạc về trường đại học ngay từ sớm. Kumagai rất vui mừng khi thấy Rokurou ngày càng tiến bộ trong học tập.
Đến năm ba, khi mà việc đậu vào trường đại học mà Rokurou mong muốn gần như chắc chắn, chủ đề về cậu bắt đầu xuất hiện trong các cuộc trò chuyện trong phòng giáo viên. Có vẻ như, khi thấy Rokurou, nhiều học sinh cũng bắt đầu hỏi Kumagai những câu hỏi.
Tất cả đều suôn sẻ, ông nghĩ vậy.
“Thầy, em không thể học lên đại học được nữa.”
Vào một ngày tháng 12, khi kỳ thi lần một sắp đến, đường đi của thầy Kumagai và học trò đã chia xa.
Với khuôn mặt trưởng thành hơn thường ngày, Rokurou nở một nụ cười nhẹ, và nói như vậy. Đôi mắt cậu ta không còn ánh sáng hy vọng, chỉ còn lại sự tắt ngấm, như thể cậu chỉ có thể cười mà thôi, không thể cảm thấy sự buồn bã nữa.
Kumagai không thể nào quên được. Đó là một trong những lần hiếm hoi ông cảm nhận được nỗi đau sâu sắc đến vậy. Ít nhất, đây là lần đầu tiên ông trải qua nỗi đau không phải vì chính mình mà vì một người khác.
“Xin lỗi thầy. Em đã làm thầy thất vọng, tất cả những gì thầy đã giúp em đều trở thành vô nghĩa.”
“Không phải vô nghĩa.”
Kumagai biết rõ đó chỉ là lời động viên suông, nhưng ông vẫn cố gắng thốt lên.
“Những nỗ lực của em không bao giờ là vô nghĩa. Một ngày nào đó, chúng sẽ có ích cho em.”
Vậy nên, ông không muốn Rokurou phải xin lỗi. Trong khi Kumagai van nài như vậy, Rokurou chỉ cười nhẹ. Có lẽ cậu đã ngừng khóc từ lâu rồi. Nước mắt không còn ý nghĩa gì trong cuộc đời cậu nữa.
Vì vậy…
Khi Rokurou xuất hiện trước mặt ông lần nữa, Kumagai quyết định thực hiện lời hứa của mình.
Khi Rokurou nhờ ông giúp đỡ Yuuha, Kumagai ngay lập tức đồng ý. Với vai trò là giáo viên chủ nhiệm, ông dễ dàng tiếp xúc với học sinh bỏ học. Kumagai đã làm việc ở trường này lâu nên cũng dễ dàng nói chuyện với các thầy cô khác.
Ông nghĩ đó là tất cả những gì Rokurou cần từ mình.
Nhưng không phải vậy.
Rokurou còn yêu cầu ông thêm một điều nữa.
“Thầy, có chứng chỉ tiếng Anh nào có thể giúp kiếm việc không? Nếu có thì thầy có thể chỉ em không?”
Rokurou đang cố gắng tìm lại những nỗ lực đã bỏ quên cách đây hai năm. Cậu rõ ràng đã có một quyết tâm, rằng mình sẽ sống nhờ vào đó.
Kumagai cầu mong rằng những gì Rokurou mong muốn sẽ trở thành hiện thực, vì đó chính là lúc cậu cần phải bắt đầu lại.