Vol 1 – Chương 1: Cô gái toàn năng đã tìm thấy tình yêu
Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver Vol 1 – Little Lady – Cô chủ nhỏ
Tác giả: Hikaru Sakurai
Minh họa: Nakahara
Chương 1: Cô gái toàn năng đã tìm thấy tình yêu
Anh rực rỡ ————
Chân thành, kiêu hãnh và dịu dàng.
Nụ cười của anh nhẹ nhàng tỏa sáng, như ánh bình minh.
Anh, đầy lòng nhân ái, tin tưởng vào công lý và yêu thương điều thiện lành.
Dù ghét xung đột, nhưng khi cầm lấy thanh kiếm, anh mạnh mẽ hơn bất kỳ ai
Thanh kiếm sáng ngời ấy quét sạch và tiêu diệt mọi cái ác trên khắp thế gian.
———— Anh là hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.
Nhưng ngoài đời thực, chẳng có hoàng tử nào cả.
Thậm chí tìm kiếm cũng vô nghĩa.
Bởi vì hiện thực tàn nhẫn và khắc nghiệt hơn nhiều.
Chúng ta đã lớn lên khi được dạy như vậy.
Từ cha mẹ, từ thầy cô. Hoặc có lẽ từ chính thế giới này.
Hãy nhìn xem, thế giới này tàn nhẫn biết bao, khắc nghiệt biết bao.
Màu đen phủ đầy nơi nơi.
Màu tro xám bao trùm đến tận cùng.
Không có hoàng tử, cũng chẳng có bạch mã.
Cũng chẳng có những câu chuyện cổ tích lấp lánh nào cả.
Nhưng, chúng ta vẫn biết.
Hoàng tử của em chắc chắn đang ở đâu đó trên thế giới này.
Đúng vậy, em biết điều đó.
Nếu có một điều kỳ diệu như trong cổ tích, thì chắc chắn nó cũng đang ở đâu đó trong thế giới này. Đúng vậy.
Vì vậy ———— em biết.
Anh, người tỏa sáng rực rỡ, đang tồn tại trong thế giới này.
Anh, người là định mệnh của em, đang tồn tại trong thế giới này.
Chúng ta đã bị chia cách, thi thoảng chỉ lướt qua nhau trong dòng chảy thời gian.
Nhưng một ngày nào đó, chúng ta sẽ bên nhau thật gần.
Cùng nhau xé toạc bóng tối của thế giới này. Khoác lên mình giáp bạc và áo choàng xanh
Cùng với thanh kiếm sáng ngời, rực rỡ hơn bất cứ điều gì trong tay anh.
———— Anh sẽ đến bên em, ở nơi này.
*****
Người chết sẽ không được phục sinh.
Những điều đã mất, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Ngay cả phép lạ vĩ đại nhất cũng chỉ có thể chạm đến kẻ còn sống.
Trong những ngày sau hết, sự cứu rỗi sẽ lại được ban xuống.
Thành Thánh Jerusalem sẽ một lần nữa xuất hiện.
Và vương quốc ấy sẽ mở rộng vòng tay, đón nhận tất cả.
Từ nơi những ngọn sóng xa xăm kia, bảy cái đầu và mười chiếc vương miện sẽ trỗi dậy.
Hỡi kẻ tội lỗi,
Danh ngươi là kẻ thù,
Tâm ngươi ngập tràn tham lam.
Những lời ca tụng của ngươi sẽ hóa thành sự báng bổ, và cơn thịnh nộ sẽ cuộn trào khắp mặt đất.
Trong nền móng của một phép màu phổ quát,
không có bằng chứng nào cho tình yêu của Đức Chúa đã mất,
Bởi nơi đây, chính là nghịch lý vĩnh cửu.
*****
Cuộc Chiến Chén Thánh.
Đó là một cuộc chiến đẫm máu, nơi các pháp sư như chúng tôi sẽ đặt cược cả mạng sống để giành lấy điều ước của mình.
Bảy Servant, cùng với bảy pháp sư đã đạt tới cấp bậc của thiên sứ.
Những Anh Linh — những người anh hùng từng chịu một “cái chết oan uổng” — sẽ được triệu hồi về thế giới hiện đại, tạm thời nhập vào những linh thể gọi là Servant, và cùng với những pháp sư, tức Master của mình, tụ họp lại, tàn sát lẫn nhau cho đến khi chỉ còn một Servant sống sót.
Một cuộc chiến tàn khốc vượt ngoài trí tuệ con người.
Pháp sư. Servant.
Vì khát vọng được thực hiện điều ước, họ sẽ chiến đấu cùng nhau.
Khi thời điểm ấy đến — năm 1999.
Cuối cùng của thiên niên kỷ cũ.
Một cuộc Chiến Chén Thánh mới sẽ khai màn — ngay tại Tokyo, vùng Đất Hứa nơi tận cùng phương Đông.
Và, lúc này đây.
Một Servant đang đứng trước mắt tôi.
Người có đôi mắt xanh lục.
Người khoác bộ giáp bạc sáng ngời.
Servant đứng đầu trong bảy cấp bậc, người đã thề sẽ cùng tôi chiến đấu trong Cuộc Chiến Chén Thánh này, đang sát cánh bên tôi — kẻ Master thấp kém nhất trong bảy người, thuộc cấp “Princes”.
Anh, người hiệp sĩ đã thề sẽ bảo vệ tôi.
Saber.
Vào thời điểm ấy, đối với tôi, anh dường như cao lớn quá đỗi.
Không tự nhận ra, tôi đã nhìn anh bằng ánh mắt như cách đây tám năm về trước.
Tám năm trước.
Khi đó, hẳn là anh cũng đang chiến đấu ở nơi nào đó mà tôi chẳng hề hay biết, luôn luôn ở bên chị gái tôi.
Thế nhưng.
Có rất nhiều điều mà tôi đã không hiểu.
Về anh. Về cha của tôi.
Về việc cuộc Chiến Chén Thánh thực sự có ý nghĩa thế nào với anh.
Hay những điều mà chị gái tôi đã làm khi ấy.
Chị gái tôi ———— Chị Manaka.
Một người tỏa sáng hơn bất kỳ ai.
Một người từng cùng anh tham dự Cuộc Chiến Chén Thánh tám năm về trước.
Dù bây giờ tôi vẫn còn nhiều điều mơ hồ, bởi khi ấy tôi còn quá nhỏ.
Thế nhưng, vẫn có những điều tôi nhớ rất rõ.
Đúng vậy, chẳng hạn như.
Tôi luôn luôn, về chị gái mình ————
*****
Ánh sáng chói lọi của mặt trời chiếu qua khe cửa rèm khép kín. Tiếng hót của những chú chim nhỏ vang lên, như báo hiệu giờ giấc khi chúng đậu trên cành cây ngay bên ngoài cửa sổ. Dấu hiệu của buổi sáng. Sự lạnh lẽo và bóng tối của đêm, như thể đã biến mất đâu đó như một lời nói dối, và ngày mà đáng ra phải là “ngày mai” ngay trước khi cô bé chìm vào giấc ngủ, nay đã đến dưới hình dạng của “hôm nay.”
“Uuー”
Vẫn dụi dụi đôi mắt nặng trĩu, Sajyou Ayaka mơ màng tỉnh dậy trong chiếc giường êm ái của mình. Ánh sáng mặt trời. Tiếng chim hót. Mặc dù cô không ghét những dấu hiệu của buổi sáng vốn phải mang lại cảm giác dễ chịu, sảng khoái, nhưng cô không thể nào yêu thích sự xuất hiện của buổi sáng.
(Đã sáng rồi sao…)
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của mình, Ayaka không thể phủ nhận rằng cô thích cảm giác thoải mái của chiếc giường, giữ ấm vừa đủ. Nếu xét về sở thích, thì cô thích được ngủ thêm, vươn vai ra mà vẫn cảm nhận được cái ấm áp đó như thế này.
(Chuông báo thức vẫn chưa kêu…)
Với một chút hy vọng, cô đưa tay ra lấy chiếc đồng hồ điện tử đặt cạnh giường, trong khi phủ kín đầu mình bằng chăn. Không khí lạnh chạm vào tay phải của cô khi nó vươn ra ngoài. Nếu phải chọn, cô thích cảm giác này hơn. Tuy nhiên, lạnh thì vẫn là lạnh. Vì vậy, cô lập tức rút chiếc đồng hồ về lại trong chăn.
Chiếc đồng hồ này khá xịn, hiển thị cả ngày tháng và năm dương lịch. Đây là một món quà sinh nhật mà cô đã được tặng vào năm ngoái. Mặc dù lúc đó cô muốn có một chiếc dễ thương hơn, nhưng giờ đã sử dụng chiếc đồng hồ này hơn một năm rồi, nên không còn muốn phàn nàn gì với cha nữa.
【1991】
Lướt mắt qua màn hình năm một cách vô thức, cô kiểm tra giờ giấc.
【6:14 AM】 — 6 giờ 14 phút sáng.
Nếu là một cô bé bình thường, chắc giờ này sẽ lại tiếp tục ngủ. Tuy nhiên, vì lối sống của Ayaka có chút khác biệt với những cô bé tiểu học bình thường, cô quyết định tắt chuông báo thức và lẩm bẩm “Vừa kịp…” với vẻ mặt hơi khó chịu khi nhìn vào màn hình điện tử.
Giờ cài đặt trên đồng hồ là 6:15 sáng. Vậy là, đúng như dự tính. Cô không thể nằm thêm trên giường được nữa. Ayaka trườn ra khỏi chăn, lồm cồm bò dậy.
Lồm cồm bò dậy, cô cởi bỏ bộ đồ ngủ. Không ngoài dự đoán, không khí buổi sáng vẫn còn lạnh. Lạnh. Cô nhặt lấy bộ đồ đã được gấp gọn gàng đặt trên ghế bàn học từ đêm qua, rồi thay đồ nhanh hơn cả lúc cô vừa tháo chúng ra. Từ khi nào cô có thể tự thay quần áo một mình? Chắc là ít nhất từ khi lên tiểu học. Nói ngược lại, cô chẳng nhớ lần cuối cùng có ai đó thay đồ cho mình là khi nào. Dù là mẹ hay cha, cô cũng không thể nói chắc.
Dù cô nghĩ có lẽ đó không phải là cha. Dù không nhớ rõ, cô vẫn nghĩ điều đó có lẽ hơi kỳ lạ.
“Xong rồi!”
Thay đồ xong, cô đứng trước chiếc gương toàn thân bên cạnh tủ quần áo. Cô đã mặc đồ gọn gàng. Ổn rồi. Chiếc áo khoác đỏ rực này là món đồ yêu thích của Ayaka. Cô nghĩ những chiếc nút đỏ trên áo thật dễ thương và cũng khá thời trang. Vừa kiểm tra đồng hồ treo tường, cô nhanh chóng chải tóc bằng lược.
Làm xong ngay lập tức, vì mái tóc cô không dài lắm. Ổn thôi. Cô sẽ kịp giờ. Tuy vậy, trong lòng cô cảm thấy hơi gấp gáp, vì mọi thứ vẫn đang chạy đua với thời gian.
(……Nếu muốn nấu ăn, mình phải dậy sớm hơn mới được.)
Mặc dù cô có thể tự thay quần áo, nhưng cô vẫn chưa biết nấu ăn. Công việc đó thường được giao cho cha cô. Cha cô hầu như tự mình làm tất cả các công việc trong nhà. Tuy thỉnh thoảng có người giúp đỡ vào những ngày đặc biệt, nhưng cuối cùng thì cha cô vẫn là người quản lý toàn bộ điền trang Sajyou rộng lớn, với một số phòng không thể vào được. Dù vậy, nếu theo sự chỉ thị của cha, Ayaka cũng có thể giúp đỡ công việc nhà.
“Cha chắc chắn đã dậy rồi.”
Cha cô, người chắc hẳn lại thức khuya hôm qua. Mặc dù chắc chắn ông là người lại đang chuẩn bị bữa sáng sáng nay, nhưng Ayaka không thể giúp cha trong việc này. Ít nhất, cô có thể giúp bày bàn ăn. Tuy nhiên, Ayaka còn có những việc khác phải làm vào buổi sáng. Một thói quen hàng ngày đã được hình thành. Nói cách khác――――đó là việc luyện tập ma thuật đen. Học tập và thực hành.
Không khí trong hành lang lạnh hơn nhiều so với trong phòng cô. Hơi thở cô thở ra cũng có màu trắng. Trong khi hơ hai bàn tay để làm ấm, cô bắt đầu đi về phía phòng tắm. Đặt chiếc ghế đẩu mà cha cô làm riêng cho cô, cô đứng lên trên đó, rửa mặt bằng nước lạnh đến mức cô không còn cảm thấy lạnh mấy. Cảm giác buổi sáng nhẹ nhàng ngay lập tức biến mất. Cô làm tỉnh táo đầu óc, khi mà những dấu vết của giấc ngủ cũng dần tan biến.
Gật đầu, cô nói một tiếng “Ừ” rồi lau mặt bằng chiếc khăn của mình. Nhìn vào gương, cô bắt đầu nghĩ rằng mình đáng lẽ phải dùng kẹp để giữ tóc mái lại, vì tóc mái cô đã bị ướt hết. Cô nhìn vào phiên bản của mình trong gương với vẻ mặt có vẻ hơi rắc rối.
“Đừng làm mặt lạ lùng như thế, Ayaka.”
Gật đầu, lại một lần nữa, cô nói “Dạ.” Cô quay lại hành lang. Đúng lúc đó, cô cuối cùng nhận ra một điều.
“Hả?”
Có phải có mùi gì đó thơm không? Có phải là bữa sáng từ đâu đó trong nhà, hay từ khu phố này? Mặc dù không có gì lạ nếu đó là mùi của thịt xông khói và trứng, vì đây là món ăn phổ biến trong thực đơn bữa sáng hàng ngày của gia đình Sajyou, nhưng cô cảm thấy mùi này giống mùi thịt xông khói, nhưng lại có vẻ giống mùi của một món ăn khác. Nhưng cô không thể biết được, vì cô chưa từng học về món đó, và cô cũng không được phép nấu ăn. Trong khi suy nghĩ ở một góc trong đầu, “Cái gì vậy nhỉ?”, cô đi thẳng qua hành lang. Cô đi về phía cuối hành lang và quay lại. Ayaka quay về khu vườn. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô mở một cánh cửa mà cô đã đi qua lúc nãy trong hành lang và bước ra ngoài. Mở cửa kính ở cuối hành lang, cô đi tiếp vào một lối đi khác.
Cuối cùng, cô đã đến… Dù bạn bè cùng lớp có nói rằng nhà cô lớn, nhưng vì cô đã sống trong ngôi nhà này lâu đến mức đôi khi không cảm nhận được cảm giác đó. Nhưng mỗi khi đến khu vườn như thế này, cô cảm thấy nó thật rộng lớn. Nó rộng và thoáng, nhưng cô không ghét nó. Dù có cảm giác đi bộ xa, dù cảm thấy trọng trách của mình trong thói quen hàng ngày. Cô không ghét chúng, vì cô có thể đến đây.
――――Đó không phải là một sân vườn nhỏ(niwa, 庭), cũng không phải là một khu vườn lớn (teien, 庭園).
――――Là một khu vườn theo phong cách phương tây (Gāden, ガーデン).
Những cây xanh tươi tốt. Những bông hoa. Hàng chục loại cây khác nhau. Thêm vào đó, còn có vài con bồ câu. Chúng tụ tập dưới chân cô, vài con bay vù về phía cô, nhận ra hình dáng của Ayaka. Vì cảm thấy gọi nó là một khu vườn có vẻ quá to tát, và cảm thấy rằng nhiều cây trong đó có thể coi là cây cảnh trong nhà, Ayaka nghĩ rằng gọi nó là “Garden” (Khu vườn) là hợp lý nhất. Mặc dù cô đã luôn hỏi, “Tại sao lại gọi là Garden?” suốt một thời gian dài, nhưng cha cô không trả lời cụ thể. Ông chỉ mơ hồ gật đầu đồng ý.
Vậy, Ayaka quyết định suy nghĩ một cách tùy ý như thế này: Nếu không phải là cha cô đã đặt tên cho nơi này là “Garden” (Khu vườn), thì chắc chắn là mẹ cô đã đặt tên nó.
Nếu cô có thể phân loại chính xác, thì chắc chắn nó sẽ là một nhà kính.
Ngay cả bây giờ, những bức tường và trần kính vẫn hấp thụ rất nhiều ánh sáng mặt trời buổi sáng. Dù là vì nó là một biện pháp chống lại mưa axit quý giá, hay là do cha cô rất tài giỏi, như cô giáo của cô đã nói khi đến thăm nhà, cô không biết lý do. Trên thực tế, cô cũng không biết liệu có phải chính cha cô là người đã tạo ra Khu vườn này hay không.
“Chào buổi sáng.”
Không phải “buổi sáng” mà là “chào buổi sáng”. Cô đảm bảo không để ý đến những con bồ câu đang ôm sát chân cô, cô chào nơi riêng tư của mình, nơi được xây dựng bằng gỗ, và không có những bức tường làm bằng kính. Gần đó là một đống sách và chai thuốc tốt hơn là không nên để dưới ánh sáng mặt trời. Đó là nơi giống như phòng học của cha cô, một nơi học bài buổi sáng của Ayaka.
Mặc dù―――― “Hả?”
Cô nghiêng đầu. Cha cô lẽ ra phải ở đây, vào thời gian này, như mọi khi. Từ 6:30 sáng đến 7:30 sáng, trong một giờ trước bữa sáng, cô sẽ học phép thuật đen với cha cô. Đó là thói quen hàng ngày của Ayaka. Và thế nhưng, không có ai ở đó.
“Cha.”
Có thể cha cô ở đâu đó trong Khu vườn, nhưng không có ai ở đó. Cô nhẹ nhàng thử gọi tên ông. Cô cố gắng chờ đợi một giây, hai giây. Tuy vậy, không có tiếng trả lời. Chỉ có vài con bồ câu đang hót líu lo dưới chân cô.
“Không phải các cậu……”
Cô suy nghĩ một chút. Liệu hôm nay có phải là ngày mà cha cô không thể dạy cô học phép thuật đen? Mặc dù điều đó không thay đổi được việc cô phải làm, cô vẫn phải làm. Buổi huấn luyện, cũng như thói quen hàng ngày của cô, là một mệnh lệnh từ cha cô. Về cơ bản, không có buổi sáng nào mà cô có thể làm không có gì. Ít nhất, cô không có lý do gì để tức giận với cha cô vì ông quên nói trước với cô. Trong trường hợp này, có lẽ ông đã nói gì đó sáng nay, hoặc có thể là tối qua.
Ngay khi cô nhắc đến, Ayaka nghĩ
―――― “Có điều gì đó……”
―――― Từ bây giờ. “…….đang bắt đầu.”
―――― Nó đang bắt đầu. “Và vì vậy……” Chúng ta phải tham gia vào nó. “Ummm”
―――― Đó là ước nguyện lớn nhất của gia tộc Sajyou.
―――― Không, điều đó là cần thiết để đạt được tham vọng lớn lao của chúng ta, những pháp …
“Ta đã dặn rồi; đừng trò chuyện với lũ bồ câu, Ayaka.”
Một giọng nói mà cô đã quen nghe. Ngay lập tức, cô quay lại về phía giọng nói đó. Ngay bên ngoài cửa kính của lối vào Khu vườn, là bóng dáng cao lớn của cha cô. Vì ánh sáng mặt trời chiếu sáng lấp lánh và bóng đổ lên khuôn mặt, Ayaka không thể nhìn rõ biểu cảm của ông khi ngước lên.
“Cha.”
“Đừng tiếp xúc. Đừng nói chuyện với chúng. Chúng ta không bao giờ được đồng cảm với những vật hiến tế. Sự đồng cảm làm cho các pháp sư sử dụng ma thuật đen dao động và dẫn họ đến sự nghi ngờ và do dự. Cha không cần phải dạy con điều này nhiều lần như vậy.”
“Vâng.”
Ayaka gật đầu và cúi đầu. Như thường lệ, cô nhớ cha cô đã nói điều này với cô nhiều lần. Mặc dù cô đã cố gắng không để ý đến chúng, cô vẫn gọi dơi ra lúc nãy. Những con dơi đã bắt đầu cảm thấy gắn bó với cô như thế này. Khi cô bước vào Khu vườn, chỉ có một vài con, nhưng giờ đây gần mười con đã tụ tập.
“Con người và bồ câu không thể trao đổi lời nói, vì vậy đừng hòa nhập với chúng. Vốn dĩ chúng không phải là sinh vật có thể nhận được sự đồng cảm, nhưng tôi chắc rằng con, một người trẻ tuổi, vẫn có thể cảm thấy điều đó với chúng ngay bây giờ.”
“……….”
“Điều này là vì lợi ích của con, Ayaka.”
Ông đã nói với cô nhiều lần rồi. Ông nói với cô, nhưng ông vẫn nói mỗi buổi sáng. Ayaka tự nghĩ rằng cô muốn sống xứng đáng với kỳ vọng của cha cô. Tuy nhiên, chúng vẫn cứ bám lấy cô như thế này, dù cô làm gì――――― Thêm nữa, vì cô chỉ có thể tuân theo những chỉ dẫn của cha, cô cảm thấy có sự phản đối với điều này.
“Con không thể tách biệt ‘hy sinh’ và ‘Phép thuật đen’. Nỗi đau của những vật hy sinh là nguồn sức mạnh của Phép thuật đen.”
Cô cũng đã nghe điều này nhiều lần rồi. Cô đã nghe nó mỗi sáng. Mặc dù có sự quên lãng, Ayaka vẫn sẽ không quên điều này.
“Con sẽ cố gắng… hết sức.”
Cô lẩm bẩm một chút. Mặc dù không hợp lý để cô ngẩng đầu lên khi vẫn còn cúi xuống. Ở cuối tầm nhìn đang cúi xuống của cô, là hình dáng của những con dơi trắng đang mổ vào đầu ngón chân của cô.
“Thôi được. Ta phiền việc sáng nay. Con có thể đi vào phòng ăn ngay bây giờ.”
“Dạ?”
――――Hả?
Cô không biết phải nói gì. Mỗi sáng, cô không bao giờ được phép rời khỏi khu vườn cho đến khi đến giờ ăn. Cuối cùng, Ayaka ngẩng mặt lên. Papa của cô không nhìn cô. Ánh mắt ông đang hướng về phòng của mẹ cô. Vào khoảnh khắc đó, cô không biết ông đang nhìn gì. Nếu ông nhìn về hướng đó, có lẽ là phòng ăn―――――
“Là bữa sáng. Con có thể cùng Manaka ở với nhau sáng nay.”
Cả hai quay lại hành lang mà cô đã đi qua một mình. Ayaka không thể hỏi “Tại sao?” vì mệnh lệnh của cha là tuyệt đối. Cô chỉ gật đầu và nói “Vâng.” Cô không bận tâm đến việc bị ông la rầy vì cô phải trả lời “Vâng.” Câu hỏi “tại sao” mà cô không thể hỏi đã lan ra trong đầu Ayaka, trở thành một cơn xoáy lớn, quay đi quay lại.
“……….”
Nhìn chằm chằm, cô ngước nhìn lưng papa, người đang đi một chút phía trước cô. Liệu cô có thể nói “Ý là sao?” Không biết cô vẫn chưa thể nói câu đó sao? Ấn tượng của cô về Papa là một người không nói nhiều trừ khi liên quan đến ma thuật. Ví dụ, ông sẽ không trả lời nếu cô hỏi về mẹ của mình. Hay ngay cả về nguồn gốc của khu vườn cũng vậy. Vào những lúc như thế, ông chỉ có thể gật đầu mơ hồ, như thường lệ.
Và rồi―――― “Là Manaka.”
Cha của cô bất ngờ mở miệng. Mà không nhìn cô.
“Về bữa sáng. Xin lỗi, nhưng con có thể ở lại với con bé không?”
“Chị gái?”
“Con bé sẽ thích con hơn là thích ta.”
“Dạ?”
Không thực sự hiểu được hàm ý mà Papa của cô đang nói, Ayaka ngả đầu nghiêng. Thời gian bữa sáng lúc nào cũng là với cha và chị gái, và gia đình Ayaka luôn dùng bữa sáng ba người cùng nhau, vì vậy, không có gì lạ khi ông nói rằng chị gái cô ở phòng ăn. Tuy nhiên, cô cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Có lẽ bây giờ vẫn là ngay sau 6:30 sáng.
“Chị có đói bụng không nhỉ?”
Vừa nói xong, Ayaka đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chị gái cô――――
Chị gái lớn hơn Ayaka sáu tuổi, Sajyou Manaka. Đối với Ayaka, sự tồn tại của chị gái là điều vô cùng đặc biệt. Cô không thể nghĩ đến chuyện nói với chị mình những câu như “Chị cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi,” hay “Mau ăn sáng đi nào.” Cô sẽ không nói. Thậm chí, trong lòng cô còn giữ vững niềm tin rằng mình sẽ không bao giờ nói như vậy. Vì vậy, cô hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cha.
“Có vẻ như chị muốn con nấu ăn.”
“Nấu ăn ạ?”
Đã có vô số lần cô nhìn thấy chị gái mình nấu nướng. Tuy nhiên, không thể nói rằng đó là do chị tự quyết định. Thường thì là khi cha bận rộn, không có thời gian để làm việc đó. Tuy nhiên, cách nói của cha lúc này lại như thể chị gái cô đã tự mình mong muốn điều đó, và còn nói với ông rằng chị ấy muốn làm điều đó.
“Chị nói vậy ạ?”
“Đúng vậy.”
“Ra là thế.”
Ayaka ngoan ngoãn gật đầu. Dù trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ và tự hỏi vì sao lại như vậy, nhưng chắc chắn là vì chị gái đã nói ra điều đó. Thế nên, cô tự nhiên nghĩ, ‘Giờ mình có thể cho chị ấy thấy mình nấu ăn giỏi như thế nào rồi.’
Bởi vì――――
*****
Dù sao thì, chị thật sự là một người tuyệt vời.
Chị ấy là một người vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại còn cực kỳ dễ thương và có thể làm được bất cứ điều gì.
“Ayaka, em mang giùm chị mấy cái đĩa này được không? Và cả bánh mì nướng nữa.”
“Vâng, chị ạ.”
“À, không phải cái đó. Vì để đựng trứng ốp la và thịt xông khói nên chị muốn dùng đĩa nhỏ. Thấy không, phải tách chúng ra từ trước. Còn nữa, à, em cắt bánh mì thành lát mỏng thôi, đừng để dày quá.”
“À, được ạ―――――”
Đấy, ngay cả lúc này chị ấy cũng thế. Rất nhanh nhẹn, ngay cả trong căn bếp. Nhưng, chị ấy cũng rất tao nhã. Dù có vô số lần chị gái tôi đã đứng bếp thay cha, nhưng cảm giác lúc này khác lắm. Cứ như chị ấy đang tự nguyện chuẩn bị mọi thứ vì bản thân cần phải làm vậy.
Thành thạo, khéo léo.
Theo cách này, như lúc này――――chị ấy không chỉ nhanh nhẹn như một đầu bếp chuyên nghiệp, mà còn không hề giống như vẻ đẹp dịu dàng của “Mẹ” mà tôi đã từng nghe kể. Nó hoàn toàn khác so với lúc trước. Lúc đó cũng rất tuyệt vời, nhưng lần này thì có điều gì đó khác biệt. Dù cả hai đều có thể được gọi là ‘tuyệt vời’, nhưng có lẽ… là khí chất chăng? Không, tôi nghĩ rằng đó là những điều khác nữa.
Nhìn vào thực đơn là đủ hiểu sự khác biệt. Lần trước, chúng tôi chỉ có sữa, salad, và bánh mì nướng với trứng ốp la và thịt xông khói. Nhưng lần này, ngoài bánh mì nướng với trứng ốp la và thịt xông khói, còn có salad, sữa, bánh kidney (bánh nướng thịt bò và thận), cá tuyết chiên và khoai tây chiên, phô mai và thịt nguội, cháo yến mạch và bánh nướng xốp, trà đen, rồi còn có mận và đào cắt lát để tráng miệng. Nhiều đến mức tôi còn không chắc mình ăn nổi hết!
Chị ấy nhanh chóng chuẩn bị hết cái này đến cái kia, làm mọi thứ một cách cực kỳ chính xác. Ngay cả những đầu ngón tay trắng trẻo cầm dao của chị cũng khiến tôi chỉ biết thở dài ngưỡng mộ. Dù chỉ cách nhau có 6 tuổi, tại sao chị ấy lại… Người này, tại sao lại đẹp đến vậy? Dù tôi cũng là một cô bé tiểu học dễ thương, nhưng giữa hai chị em lại khác biệt quá nhiều, chị gái tôi thì―――――
“Cảm ơn em, Ayaka. Fufu, sao em lại há hốc miệng ra vậy?”
“Uhhh…” Vì lý do nào đó, tôi không thể nói rằng đó là vì chị ấy quá xinh đẹp.
“Vậy à?”
Chị gái xinh đẹp của tôi, Manaka.
Căn bếp trông như một phần của một vũ hội trong cung điện rộng lớn, và chị gái tôi thì giống như một nàng công chúa đang nhảy múa tung tăng bên trong đó. Chị ấy đang nấu rất, rất nhiều món ăn, và bằng cách nào đó trông chị ấy rất vui. Chị có vẻ đang tận hưởng khoảnh khắc này. Dù tôi không còn nhớ khuôn mặt của mẹ mình, nhưng chắc chắn, tôi nghĩ mẹ lúc còn sống cũng đã từng giống như vậy. Dưới ánh nắng mặt trời tràn qua cửa sổ, chị ấy lấp lánh rạng rỡ.
Chị gái tôi thực sự rất xinh đẹp. Mặc dù từ trước đến giờ vẫn vậy, nhưng sáng nay, chị ấy dường như còn rực rỡ hơn. Xinh đẹp và toả sáng.
“Người Anh thích ăn cá tuyết, điều đó có ghi trong sách đấy.”
Tuy nhiên, người Anh cũng không chỉ ăn mỗi cá tuyết―――――Khi chị nói vậy, chị mỉm cười nhẹ nhàng dưới ánh bình minh. Đúng như tôi nghĩ, chị ấy thật đẹp. Nụ cười của chị còn dễ thương hơn cả những nàng búp bê công chúa hay bất kỳ hình ảnh nào trong sách tranh, và trên hết, chị đẹp hơn bất cứ điều gì.
Nhìn vào khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của chị gái lúc này, tôi tự hỏi: từ khi nào mà chị ấy lại trở nên như vậy nhỉ?

Một người có thể làm được mọi thứ.
Chị gái của tôi.
Chị thực sự khác xa tôi — người chẳng giỏi gì cả, từ việc học hành, ma thuật hắc ám, những món đồ tự tay làm, bài tập toán, luyện tập ma thuật hắc ám, hay bất cứ thứ gì khác.
Chị có thể làm được mọi thứ. Hoặc ít nhất là có vẻ như vậy.
Kể cả bồ câu. Kể cả mèo. Chị cũng không sợ hãi cứng đờ trước chúng như tôi.
Chị gái — người có thể làm được mọi thứ — có lẽ khi chị nói kiểu như “Chị vui lắm vì em đã làm cho chị” hoặc “Cứ thử tận hưởng đi”, thì chị nghĩ rằng tôi chẳng có ích gì.
Nhưng dường như chị lại khác.
Thấy chưa, chị gái đang thực sự rất vui.
Chị ấy đang cười.
Xinh đẹp――――
“Đây. Ăn thử đi, Ayaka?”
“O-okay. Thật sự được ạ?”
“Được mà. Nào, a~~.”
Vừa nói, chị vừa đưa cho tôi một miếng cá chiên bằng những ngón tay trắng nõn thanh mảnh, và tôi há miệng cắn lấy nó, “ah, ump.”
Tôi vốn không thích đồ béo lắm, nhưng mà…
“Thế nào?”
“Ngon lắm………”
Thật sự rất ngon.
Dù mình không thích đồ béo, nhưng miếng cá thì giòn rụm, mềm mại, mà không hề bị ngấy chút nào. Ngon lắm!
“Được rồi, có vẻ như bùa may mắn trong kem chua đã có tác dụng đấy. Nếu Ayaka thích là được rồi ♪”
“Bùa may mắn?”
“Bí mật giúp món ăn của chị trở nên ngon hơn đấy. Nó còn lợi hại hơn cả ma thuật cơ.”
Lúc đó, cha — đang uống cà phê ở bàn ăn — liền bị sặc, ho sù sụ khi nghe thấy.
Trước khi chị gái và mình kịp hỏi, cha đã lẩm bẩm “không có gì cả.”
Có lẽ, tôi nghĩ cha đã sốc khi nghe những lời của chị gái.
Ma thuật á?
Bùa may mắn á?
Tôi cũng nhớ cái đó. Dù gì thì, cái thứ mà người ta gọi là ma thuật cũng có thật mà.
Chúng ta――――
“Umm, cái thứ còn tuyệt vời hơn cả ma thuật ấy, umm……”
“Gì vậy?”
“Cha đã nói đấy. Cha bảo chỉ có một thứ duy nhất còn tuyệt vời hơn cả ma thuật.”
Manaka: “Đúng vậy. Vì thế nên chị đã dùng nó.”
Chị gái.
Dù chị ấy nói nghe rất tự nhiên, nhưng mình vẫn thắc mắc không biết chị đang nói về điều gì.
Với gương mặt rạng rỡ trong ánh sáng buổi sáng,
và giọng nói phát ra từ đôi môi hồng như cánh hoa anh đào.
Cứ như thể, thật sự―――――
“Chính là ma thuật của tình yêu đó!”
Ma thuật thật sự.
Dù tôi cũng chẳng biết cụ thể nó là cái gì, nhưng tôi cảm thấy nó là thật.
“Tình yêu á?”
“Fufu. Ayaka, chắc là em vẫn chưa biết nhỉ. Người ta gọi nó là ma thuật của tình yêu đấy, tất nhiên rồi.”
Khi chị ấy nói vậy――――Chị gái nghiêng người, ghé sát lại và thì thầm điều gì đó với mình.
Cứ như thể chị ấy đang nói chuyện với ai đó phía sau lưng mình vậy.
“Nó còn kỳ diệu hơn bất kỳ loại bí ẩn nào mà một Pháp Sư có thể tạo ra.”
