[Web Novel] Chương 85: Là lỗi của em
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 85: Là lỗi của em
Ý thức mơ hồ của tôi chỉ hồi phục lại vào lúc ba giờ sáng.
Tôi cố gượng dậy dù cơ thể vẫn còn uể oải, cầm chiếc khăn đang đặt trên trán xuống tay. Tôi dùng chiếc khăn giờ đã nguội ngắt ấy lau mồ hôi trên cổ. Toàn thân nhẹ bẫng, vậy mà chẳng cử động được như ý. Mỗi khi xoay đầu, một cơn đau nặng trĩu lại kéo đến.
Lần cuối tôi bị ốm thế này là khi nào nhỉ?
Vừa ngơ ngẩn nhìn ánh sáng hắt qua khung cửa trượt, tôi vừa nghĩ vu vơ.
Đối với một freelancer, quản lý sức khỏe là kỹ năng bắt buộc. Không có chế độ phúc lợi, cũng chẳng có ngày nghỉ phép hay đồng nghiệp nào làm thay mình. Đổi lại cho việc không phải phiền não chuyện quan hệ con người, mọi rủi ro đều phải tự mình gánh vác.
Vì vậy, một kẻ nghiện việc như tôi vẫn cố gắng điều tiết khối lượng công việc mỗi ngày. Tôi đặt giờ ngủ cố định, duy trì nhịp sống đều đặn và luôn chú ý đảm bảo dinh dưỡng tối thiểu.
“… Chết tiệt, mình đã để xảy ra rồi.”
Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi liếc nhìn cạnh gối.
Một chai nước bù khoáng và mảnh giấy nhắn được để sẵn ở đó.
“Có chuyện gì thì nhất định phải gọi em dậy. Nhất định đấy nhé.”
Nét chữ tròn trịa, đẹp đẽ.
Nếu vẫn còn sống một mình, chắc tôi đã tuyệt vọng rồi, nhưng giờ thì không phải thế nữa.
Những lúc tôi khổ sở thế này, Yuuha vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi thấy được cứu rỗi đến nhường nào.
Tôi nằm xuống, cuộn người trong chăn. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải ngủ để hồi phục thể lực. Chắc chỉ là kiệt sức thôi, ngày mai sẽ lại cử động được như bình thường.
*****
Buổi sáng, tôi ăn cháo mà Yuuha đã chuẩn bị cho, tiễn cô ấy đi rồi mới bật máy tính lên.
“Anh phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy nhé.”
Em ấy đã dặn vậy, nhưng nếu để công việc đình trệ thì cũng vô ích. Dù vẫn còn hơi mệt và đau đầu, nhưng đã đỡ hơn nhiều. Nếu uống thuốc cho nhẹ bớt, tôi cũng làm được khoảng sáu phần so với bình thường.
Tôi vừa làm vừa nghỉ, đều đặn kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Tới trưa thì ăn sữa chua, đến chiều thì chẳng còn dấu hiệu sốt lại. Sau khi tắm xong, tôi lại ngồi vào bàn làm việc. Đúng lúc tôi vừa gửi sản phẩm hoàn thành cho khách thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Người bước vào là Yuuha, thở hổn hển. Chắc cô ấy đã đạp xe hết tốc lực. Gió làm tóc cô rối tung cả lên. Vừa đeo ba lô, vừa xách túi đồ, vừa mở to mắt nhìn tôi.
“Anh đang làm việc còn gì!”
“À… ờm, cái này thì…”
Tôi làm xong việc nên đã an tâm mất rồi. Phải rồi, lẽ ra tôi nên nằm sẵn trong chăn trước khi Yuuha về.
“Em đã nói là phải nghỉ ngơi cơ mà.”
“Anh khỏi rồi mà. Nhờ em cả đấy.”
“Thật không đấy?”
Cô nhíu mày, tiến lại gần và đưa tay lên trán tôi. Bàn tay vừa mới trở về vẫn còn lạnh và mềm mại.
“Chắc không còn sốt nữa… nhưng…”
Cô ghé sát mặt, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đưa tay ra kéo Yuuha lại gần, ôm chặt rồi xoa đầu cô.
“Em về rồi.”
“Ể, chào m… mà anh đừng có hòng lừa em!”
Cô đỏ mặt lên rồi phản đối ngay.
“Chậc, không lừa được à.”
“Ôm người ta chỉ để đánh trống lảng, anh đúng là tệ thật! Quả nhiên vẫn là đồ tồi!”
“Quả nhiên gì chứ, anh vẫn tồi tệ từ trước đến giờ mà.”
“Em cứ tưởng dạo này anh không còn nói dối nhiều nữa cơ mà~.”
“Không đâu. Anh vẫn nói dối đầy ra đấy. Chẳng qua em không để ý thôi, tám phần những gì anh nói đều là nói dối cả.”
Tôi đùa vậy thì cô bé liền khẽ mỉm cười. Nụ cười phảng phất nét điềm tĩnh, giống với cách tôi hay cười, khiến sống lưng tôi chợt ớn lạnh.
“Dối trá.”
“… Ừ thì, giờ cũng chẳng cần giấu nữa.”
Tôi ngoan ngoãn thừa nhận.
Đến giờ phút này rồi, tôi cũng chẳng còn điều gì muốn giấu cô ấy. Nếu không cần thiết thì tôi cũng chẳng buồn nói dối.
“Thế, theo phán đoán của bác sĩ Yuuha thì tình trạng của anh thế nào?”
“Đáng ghét thật, nhưng có vẻ anh khỏe thật.”
“Khỏe ra rồi mà còn bị ghét.”
“Em lo lắng quá nên mới phóng hết tốc lực về còn gì.”
“Anh xin lỗi mà. Đáng lẽ phải nhắn tin cho em, nhưng lại quên mất.”
“Đúng đấy. Mấy chuyện thế này phải cẩn thận hơn chứ.”
“Rồi, biết rồi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu thì cô ấy cũng chịu bỏ qua. Yuuha xếp hết đồ vừa mua vào tủ lạnh rồi gọi vọng ra từ bếp.
“Anh có thấy đói không?”
“Vẫn chưa lắm.”
“Ăn udon nhé? Có cả táo nữa.”
“Udon đi.”
“Rồi~. Khi nào ăn?”
“Cỡ sáu giờ rưỡi ăn rồi ngủ luôn chắc được.”
Cô ấy giơ tay làm dấu OK, rồi bắt đầu dọn dẹp ngay. Rửa hộp cơm, gom quần áo giặt, chạy tới chạy lui khắp nhà.
Còn tôi thì đã chẳng còn sức để làm việc tiếp, chỉ biết ngồi nhìn bóng dáng Yuuha tất bật như thế, trong lòng chợt thấy ấm áp lạ thường.
◇
Tôi quay lại giường khi đã hơn bảy giờ tối. Bình thường giờ này tôi vẫn còn thức, nhưng với tình trạng vừa mới khỏi ốm, cố gắng trụ thêm cũng là cực hạn rồi.
Dù không ngủ được, chỉ cần nằm thế này thôi cũng thấy dễ chịu hơn hẳn.
Để nguyên đèn sáng, tôi nằm nhìn trân trân lên trần nhà một lúc thì nghe tiếng gõ cửa.
“Em vào được không?”
“Vào đi.”
Cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, cúi người nhìn tôi.
Có lẽ vừa tắm xong, làn da mang màu hồng nhạt, bộ đồ ngủ cùng mùi xà phòng dịu nhẹ mà ngọt ngào đến kích thích.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt to tròn ấy chớp chớp vài lần.
“Em… vào được không?”
“Khoan đã. Em đang ở trong phòng rồi còn gì.”
“Ừm. Nên… lần này là vào trong chăn.”
Tôi lắc đầu, kéo chăn quấn chặt quanh người.
“Vậy để em mang chăn của em qua nhé.”
“Khoan đã! Khoan đã! Anh chẳng hiểu gì cả. Sao lại thành ra thế này?”
“Để anh không thấy cô đơn.”
“À… hôm qua anh sốt cao mà. Nhưng hôm nay anh ổn rồi.”
“Đó là nói dối.”
“Thấy chưa, em đâu có phát hiện ra.”
“Im đi.”
Cô ấy bực dọc nhăn mặt, như thể đã quyết tâm, rồi lách người nằm xuống cạnh tôi. Cô chen hẳn vào khoảng trống trên giường, thậm chí kéo luôn cả gối về phía mình.
“Em phải dịu dàng với bệnh nhân chứ.”
“Đây chính là sự dịu dàng của em đấy~.”
Cô ấy nhìn tôi đầy kiên quyết, như thể nói sẽ không rời đi đâu. Tôi càng quấn chăn chặt hơn, biến mình thành một cái kén sống để giữ phần chăn còn lại.
Một lát sau, Yuuha bắt đầu run lên.
“… Lạnh quá.”
“Đồ ngốc.”
“Nh-nhưng… nếu anh không cho em vào chăn thì em sẽ cảm lạnh mất.”
“Đừng nói mấy thứ vô lý. Để anh ngủ đi.”
“Em sẽ nằm cạnh để giữ ấm cho anh.”
“Không cần.”
“Cần mà!”
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm vài giây.
Dù sao thì người chịu thua trước vẫn là tôi, nên tôi đành thở dài, nhấc mép chăn đưa cho cô ấy. Giường chỉ đủ cho một người, nên khi cả hai chui vào, tất nhiên sẽ phải nằm sát nhau.
“Ấm quá ha~.”
“… Cái quái gì thế này…”
Nào là vụ gối tay hôm trước, giờ lại thế này… Tôi có cảm giác mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát. Dù không ghét, nhưng chính vì không ghét nên tôi càng thấy bối rối và lúng túng.
Có lẽ vì ngại phải nhìn nhau quá gần khi nằm nghiêng, Yuuha lùi xuống một chút rồi cuộn tròn lại. Vừa cúi mặt, cô vừa lí nhí hỏi.
“Này, có phải anh làm việc quá sức… là tại em không?”
Khác hẳn vẻ bướng bỉnh lúc trước, giờ đây cô ấy trông yếu đuối hẳn đi.
Đôi mắt ướt nước ngước nhìn tôi. Với khoảng cách này, chắc chắn tôi không thể lừa cô ấy được.
Mà thôi, cũng chẳng cần phải nói dối làm gì.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào má Yuuha, nhẹ nhàng ấn vào.
“Đúng vậy đấy. Tất cả là tại em.”