[Web Novel] Chương 105: Kế hoạch hoàn hảo
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 105: Kế hoạch hoàn hảo
“Merry Christmas! Mùa Giáng Sinh đã đến rồi đấy, Sabu ơi!”
“Cái nhiệt huyết của mày vẫn còn kẹt ở tháng Tám à…”
Vừa mới gặp nhau, Keiji đã giơ nắm đấm lên trời, khí thế hừng hực như sắp đổ mồ hôi vì phấn khích. Tóc tai thì vuốt keo bóng loáng, quần áo chuẩn bài hẹn hò luôn.
Còn tôi thì khác hẳn, cài chặt áo khoác, quấn khăn kín cổ, chống rét hết mức. Tinh thần thì chẳng hào hứng gì nên cái mặt kiểu gì cũng uể oải cho xem.
“Khùng à, mùa này mà không hưng phấn thì yêu đương làm gì cho mất công?”
“Chả khác gì đú để lên giường…”
“Giáng Sinh là để thế còn gì!”
“Xàm! Đó là ngày mừng Chúa Giê-su giáng sinh, được chưa!”
“Gì đấy Sabu. Bình thường mày phải cười gian rồi phán ‘hẹ hẹ hẹ, nhân dịp này tao sẽ thử mấy trò bậy bạ nhất trên đời’ cơ mà?”
“Khi nào tao như thế? … Thôi, mày hăng hái thế là tao hiểu rồi.”
“Chuẩn rồi!”
“Nhưng mà đừng có bày mấy trò bất ngờ vượt quá tầm với đấy. Có dành dụm được tiền làm thêm bao nhiêu cũng đừng dại mà đặt bữa tối khách sạn sang chảnh.”
“ừ, ừ thì tao đâu có định thế đâu…”
Keiji đột nhiên tránh ánh mắt tôi. Biết ngay mà, trúng tim đen rồi. Dù không phải khách sạn sang trọng thì chắc hắn cũng tính làm trò gì đó hoành tráng.
“Mày sĩ diện cũng được, nhưng để dành tiền đi, không sau này lại hối không kịp.”
“Sao đấy Sabu? Tự nhiên nghiêm túc thế?”
“Ờ thì… dạo này tao mới nhận ra một chuyện… Mà thôi, quên đi.”
“Nói nửa chừng là sao hả!”
tôi nuốt lời định nói ra, rằng “cưới xin tốn bộn tiền lắm.” Hôm trước tò mò tìm hiểu thử, suýt ngất. Giờ mới thấm thía, người lớn đúng là vĩ đại.
Nhưng mà, kể ra cho Keiji nghe thì kiểu gì nó cũng la toáng lên “Cưới!? Tao không cho phép!” nghe nhức đầu lắm.
“Mày đã nhận ra cái gì? Nói! Không nói tao không nhúc nhích khỏi đây!”
“Thế thì tao về trước.”
“Đừng có giỡn!”
Keiji túm chặt vai tôi. Đành chịu, đành lấp liếm vậy.
“Keiji mày vẫn còn non lắm, có sống chung đâu. Lo gì. Cứ tận hưởng đi.”
“Cái đệt!”
Đúng là đòn chí mạng. Nó rú lên như thú hoang nổi điên, rồi ôm đầu, lẩm bẩm lời nguyền rủa.
“Tại sao… tại sao tao lại bị thằng Sabu nó vượt mặt. Rõ ràng tao quen trước cơ mà. Vái trời cho thằng Sabu này nó chia tay đi rồi dìm…”
“Đừng có mà tính kéo tao xuống biển chết chung!”
Chia tay một lần xong dìm thì khỏi trồi lên luôn đấy.
“Đồ gian manh… Tao hôn mãi tận nửa năm mới được một cái, bất công!”
“Thế mày định chia tay Nako-san không?”
“Không đời nào!”
“Thế thì đừng lèm bèm.”
“Sao toàn nói trúng phóc thế hả trời”
Keiji nhăn nhó như con sên bị rắc muối, thở dài thườn thượt rồi gượng gạo ngẩng đầu lên.
“Khó chinh phục cũng là cái duyên của Nako-chan mà”
“Nói thế rồi đừng than nữa.”
“Tao không than! Tao chỉ hối hận vì mình bất tài thôi!”
“Nghe cho cao siêu, chứ rốt cuộc cũng chỉ vì muốn làm chuyện người lớn thôi còn gì.”
“Chuẩn!”
Nó gật đầu cái rụp, coi như chuyện đến đây là hết. Mới gặp nhau thôi mà đã chửi nhau ầm trời.
Thật ra hôm nay bọn tôi hẹn nhau ra cái công viên dở hơi này là để họp chiến lược đón Giáng Sinh. Lên kế hoạch rồi chê bai nhau tơi tả, đứa nào sống sót thì được cấp quyền làm dân thường hạnh phúc, kiểu vừa ngược vừa ngọt.
Địa điểm chọn công viên cũng vì lý do tiết kiệm. Nói trắng ra là không ai muốn tốn tiền cho thằng đàn ông cả.
Tôi rút điện thoại ra, nhìn lại mấy ghi chú kế hoạch.
“Thôi, để tao bắt đầu nhé.”
“Cho tao mở mang tầm mắt coi nào!”
Keiji khoanh tay, mặt ngầu như võ sĩ chờ đấu. tôi hắng giọng, cẩn thận đọc không vấp.
“Ngày 24 thì Yuuha sẽ tự nấu ăn, bọn tao ăn tại nhà. Ăn xong thì coi phim rồi nghỉ. Ngày 25 tao dắt nhỏ đi ăn, ghé chỗ có trang trí đèn, tặng quà ở đấy.”
“Hả, làm luôn hai ngày?”
“Yuuha nó nói muốn nấu từ sớm rồi. Mà tao cũng muốn làm gì đáp lại, thế là chia đôi ra.”
Keiji há hốc mồm, người rung lên bần bật như game lỗi.
“Tin chuẩn không!”
“Chuẩn, tao real.”
Tôi phán câu đấy xong, Keiji lùi lại ôm ngực, chắc quên luôn mình cũng có bồ, chỉ thấy tôi sướng là cay cú. Hội bạn bọn tôi vốn tôn thờ phương châm: “Bất hạnh của thằng bạn là niềm vui bất tận.”
Nó chỉnh lại tư thế, giơ tay chỉ thẳng mặt tôi.
“Nhưng kế hoạch mày có một lỗ hổng chí mạng!”
“Nói nghe coi?”
“Tặng quà lúc coi đèn trang trí? Ngoài trời tối om, ai mà nhìn được quà!”
“—!”
“Lo không gian lãng mạn quá mà quên thực tế rồi. Với lại ngoài đó đông cặp đôi lắm, chả riêng tư đâu.”
“Sao mày rành vậy”
“Năm ngoái tao đi với đám đực trong câu lạc bộ”
Nói rồi nó cười gượng gạo, mặt như có mây đen kéo qua. Thôi, chi tiết này khỏi hỏi thêm.
Nhưng công nhận, nó nói có lý. Ở ngoài trời tối thui, còn đông người nữa, mở quà ra cũng phiền. Thế thì tìm chỗ sáng sủa, kín đáo sẽ hay hơn.
“Sao, hữu ích chưa?”
“Ờ, nhờ mày mà đỡ ngu một bước.”
“Giờ tới lượt tao.”
Keiji hắng giọng, mắt sáng rực như thám tử Conan phát hiện manh mối.
tôi vừa bảo đừng chơi quá sức, thế mà nó đã nghĩ ra phương án khác rồi.
“Tao tính kiếm chỗ nào ăn tối thật xịn, rồi về nhà tao.”
“Thế là tháng sau chia tay đấy.”
“Ai bảo! Không chia!”
“Tao nghi lắm.”
“Lần này ổn, tao cảm thấy chắc chắn luôn.”
“Mày thì tự tin toàn hụt.”
Nếu nó mà chia tay thật thì tôi cũng ngượng, vì đang làm quân sư mà.
“Đừng lo, Sabu. Tao biết điểm dừng mà.”
“Hử?”
“Nếu thấy không ổn thì tao quỳ xuống xin.”
“Mày hiểu nhầm ý ‘biết điểm dừng’ rồi.”
Đã vậy còn bám chặt như đỉa.
“Thôi được, mày tin là tao tin. Mà lỡ có chia tay thì tao mời mày chén rượu an ủi.”
“Nói rồi, không chia tay!”
“Biết rồi, biết rồi.”
Thật ra chuyện Nako-san thì tôi cũng chịu. Người hiểu cô ấy nhất vẫn là Keiji, đành đặt niềm tin cho nó vậy.
Quan trọng là cái “nhà hàng xịn xò” kia. Keiji có xe riêng, chỗ nào nó cũng chở đi được, khỏi lo.
“Nói chung, tao thấy kế hoạch mày ổn rồi đấy. Có gì cần thì nhắn tao.”
“Ừ, mày cứ yên tâm.”
Kế hoạch nghe đơn giản nhưng nói ra với ai đó cũng thấy nhẹ đầu hơn. Giống tôi vậy, được nghe góp ý xong mới thấy lỗ hổng.
Chọn nhà hàng sang cũng tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là không để Yuuha bị lạc lõng. Cứ thoải mái, ấm áp là được.
Keiji đập tay lên vai tôi, cười toét miệng.
“Cố lên nhé, bạn già!”
“Bạn… già…?”
“Sao nghe vẫn cứ sai sai nhỉ…”