Vol 1 – Chương 4: Chiến lược của sự sống không bao giờ xuất hiện từ trong bóng tối
Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver Vol 1 – Little Lady – Cô chủ nhỏ
Tác giả: Hikaru Sakurai
Minh họa: Nakahara
Chương 4: Chiến lược của sự sống không bao giờ xuất hiện từ trong bóng tối
“Ê ê, cậu biết chưa? Về cái tin đồn đó ấy.”
“Biết biết, là cái đó đúng không, cô Mary?”
“Ừ, đúng rồi. Cô Mary.”
“Mình cũng nghe y chang ở lớp học thêm nữa. Giờ nó lan ra cả mấy trường xung quanh rồi đó.”
“Ở Tokyo đúng không? Ừ, hình như cái tin đồn về cô Mary chỉ có ở Tokyo thôi.”
“Có thật không vậy?”
“Là chuyện thật đấy, dù gì thì nó cũng đang xảy ra ở Tokyo mà.”
“Nhưng mà mình chưa thấy trên TV.”
“Chỉ là TV chưa chiếu thôi.”
‘Mấy người đang nói chuyện gì thế? Một tin đồn. Chỉ có ở Tokyo. Mary. Cô Mary?’
Đối với Sajyou Ayaka, đó là một chủ đề mà cô không thật sự biết rõ.
Vừa nhai vừa cắn ổ bánh mì ăn trưa mà cô đang cầm bằng hai tay, cô lơ đãng nghe cuộc trò chuyện của hai bạn nữ cùng lớp, những người đang ngay ngắn ghép bàn lại với nhau để ngồi cạnh nhau.
‘Thực đơn hôm nay là một ổ bánh mì cuộn, một món hầm sẫm màu, và salad rau tươi.’
‘Vẫn là ổ bánh mì cũ. Vẫn cái vị cũ đó.’
‘Mặc dù thật ra mình cũng thích bánh mì chiên giòn, nhưng mình cũng không thấy thất vọng lắm vì đâu phải ngày nào cũng có. Chỉ là, à, thấy hơi tiếc một chút thôi. Nhưng hôm nay thì thấy vui hơn chút vì có mứt cam đi kèm.’
Tôi xé gói nhựa nhỏ bằng một cái “tách”, rồi bóp nhẹ để đẩy phần mứt ra và ăn kèm với bánh mì, từng chút một.
‘Mình thích mứt cam hơn bơ thực vật. Mình không ghét đồ ngọt.’
Cắn một miếng.
Tôi cắn vào ổ bánh mì.
‘Hương vị lúc nào cũng khác nhờ vị đắng ngọt của mứt cam. Mình không ghét nó. Nó là nhóm món ăn mình thích nhất.’
“Tên của cô ấy, cậu có nghe không?”
“Tên cô ấy….”

“Cái tên của cô Mary ấy. Hừm, thay vì là tên của cô Mary, chắc là tên của tin đồn thì đúng hơn?”
“Mìnhkhông biết nữa. Là gì vậy?”
“Mình nghe nói là cô ấy sẽ luôn gọi cậu vào lúc 11 giờ đêm.”
“Ừ.”
“Rồi sau đó, bạn đồng hành của cậu sẽ chết, không trượt phát nào.”
“Ừ.”
“Vậy nên, người ta mới nói, Death Mary sẽ đến giết mày lúc 11 giờ đêm.”
11 giờ đêm. Death Mary.
Cảm giác như mình vừa tình cờ nghe được một câu chuyện nguy hiểm. (Không biết tụi nó đang nói cái gì nhỉ?)
Hai đứa đó lúc nào cũng tám chuyện vào giờ ăn trưa. Một đứa hình như đi học thêm ở trung tâm kế bên nhà ga ba buổi mỗi tuần, còn đứa kia thì lúc nào cũng coi TV.
Vì chưa từng chơi chung với tụi nó sau giờ học hay ngoài trường, nên thật ra mình cũng không rõ cuộc sống của tụi nó ra sao. Mặc dù vậy, mình không nghĩ là tụi nó đang nói dối. Có vẻ như hai đứa đang nói về một tin đồn.
Vì mình đã quen với việc nghe lén người khác nói chuyện, nên mình cố nghe cuộc nói chuyện của tụi nó trong khi vẫn còn một miếng bánh mì trong miệng, ‘hamu’, rồi nhai chầm chậm. Giờ mình có hiểu tụi nó nói gì không nhỉ?
Lúc đầu thì mình nghe không rõ lắm, vì mình đang tập trung cẩn thận lấy mứt cam ra khỏi hộp nhỏ.
11 giờ đêm. Death Mary.
Chắc mình sẽ thử đi theo tụi nó sau này, và cố gắng nghe cho rõ ràng hơn. Nhưng mình sẽ không tự hỏi tụi nó trực tiếp đâu.
Dù sao thì, kể cả nếu mình có mở miệng ra nói gì đó, mình cũng đâu có coi tivi nhiều, cũng chẳng đi học thêm, tạp chí truyện tranh thiếu nữ thì mỗi tháng mình chỉ được một cuốn nên mình cảm thấy mơ hồ hơn bình thường, rằng chắc mình sẽ không hòa hợp được với mấy chuyện tán gẫu của mấy đứa con gái tiểu học cùng tuổi.
Vậy nên, mình sẽ dùng miệng để ăn thôi. Nhai nhai.
Nhưng mình sẽ thu thập thông tin chỉ bằng cách tập trung dùng tai mà nghe. (Nnh)
Là một tin đồn.
Về một cô bé ngoại quốc nhẹ nhàng gọi với theo người lớn.
(Một cô bé…)
Là vào ban đêm. Khi cô bé xuất hiện giữa đường vào lúc khuya. (Ban đêm à?)
Là cái chết. Cô ta mang đến cái chết, đúng như cái tên của mình.
(Chết. Cô ta giết họ sao?)
Đúng như mình đoán, đó là một câu chuyện nguy hiểm. Một tin đồn.
Về bạn của bạn, hoặc là ba của bạn của bạn, hoặc là người quen làm việc với ba của bạn của bạn, kiểu kiểu như vậy.
Một câu chuyện kỳ lạ được kể lại như thể họ đã chứng kiến nó tận mắt, dù thật ra là nghe từ một ai đó chưa từng thấy tận mắt hay biết rõ về chuyện đó.
Mình đã từng nghe những chuyện kiểu này trước đây. Mình nhớ ra liền lập tức.
Ví dụ như, chẳng phải hồi học kỳ hai năm ngoái trong lớp cũng từng rộ lên chuyện con chó có mặt người sao?
Chuyện lần này cũng giống như vậy thôi. Một tin đồn u ám, được thì thầm giữa lũ trẻ con.
Chuyện ma học đường? Hay là một trong bảy điều kỳ bí trong trường?
‘Không biết có giống mấy cái đó không nhỉ,’ Ayaka lơ đãng nghĩ.
Như là cầu thang có số bậc đi lên nhiều hơn đi xuống, hay mô hình giải phẫu trong phòng thí nghiệm khoa học tự nhiên tự đi lại, hay bức chân dung nhạc sĩ trong phòng âm nhạc có đôi mắt di chuyển, hay cô bé sống trong nhà vệ sinh, đại loại vậy.
Nếu không liên quan tới trường học, thì còn có người đàn bà miệng rạch, cái gương chuyển sang màu tím, sợi chỉ trắng chui ra từ dái tai, hay tờ giấy xanh với đỏ, hơn nữa――――
(Còn mấy vụ gọi hồn quay bàn nữa.)
Mình nghĩ đó giống như kiểu trò chơi gọi hồn giả vờ, đặt một đồng 5 yên lên tờ giấy có ghi bảng chữ cái tiếng Nhật, giống như phiên bản Ouija vậy.
Khi tụi nó rủ mình chơi vào một buổi trưa nào đó vào khoảng mùa xuân, với câu “Ayaka, cậu chơi luôn đi,” mình đã nhìn tụi nó và tự hỏi, không lẽ tụi này thuộc dòng dõi pháp sư à? Nhưng cuối cùng chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là trò con nít ngốc nghếch thôi.
Như là ai là người mình thích?
Người mình ghét, những điều mình không thích, những thứ mình sợ… tụi mình hỏi mấy chuyện kiểu đó.
Không cần gọi ma gì cả, chỉ cần ai đó trong nhóm đặt tay lên đồng 5 yên rồi lén đẩy nó đi là xong. Giờ nghĩ lại thì, chính là hai đứa đã rủ mình chơi lần đó.
Hai đứa chuyên tán chuyện. Cũng là hai đứa rất nhát gan.
“Tụi nó chết hết rồi……”
“Đúng vậy. Bất kỳ ai từng gặp người đó. Không ai cứu được cả.”
“Không thể nào… sợ quá.”
Thấy chưa.
Cô ấy nói là cô ấy sợ.
“Mình nghe nói là người nhìn vào cái gương đó cũng chết. Không biết có phải chết vì chạm vào nó không nữa.”
“Ể, thiệt hả?”
“Thiệt mà. MÌnh cũng nghe nói nhiều cảnh sát cũng chết rồi.”
“Ghê thật đó…”
Mình thấy chuyện này kỳ cục.
Nội dung của mấy tin đồn này đúng là toàn những thứ khủng khiếp và cực kỳ nguy hiểm.
Một người nước ngoài, “Cô Mary”, gọi một người đàn ông trưởng thành đang trên đường về nhà sau giờ làm khuya, rồi vào khách sạn cùng với anh ta.
Sáng hôm sau, hình bóng của cô gái, Mary, biến mất, chỉ để lại một dòng chữ viết trên gương bằng son đỏ thẫm:
“Welcome to the world of death!”
(Chào mừng đến với thế giới của cái chết!)
Bên cạnh dấu chấm than còn có một vết son môi đỏ.
Người đàn ông thì chết trên giường.
Nguyên nhân cái chết không rõ. Dù không có vết thương nào, thì tại sao ông ta lại chết?
Nghe nói đã bắt đầu được đưa tin trên thời sự.
Những người bị nhắm tới chỉ là đàn ông trưởng thành, không có một phụ nữ nào bị giết cả, và theo câu chuyện của cô bạn đi học thêm, bạn của ba cô ấy ở thị trấn bên cạnh cũng đã chết y hệt như vậy.
Hoặc là…
(Chuyện này chẳng phải chuyện ma học đường chút nào cả.)
‘Không phải chuyện ma học đường, mà là chuyện ma dành cho người lớn.
Một câu chuyện ma dành cho những người cha đi bộ về nhà vào lúc đêm khuya.
So với chuyện con chó có khuôn mặt người hồi năm ngoái, mình cảm thấy chuyện này có cảm giác thật hơn nhiều.
Nhưng mà, vào thời điểm này năm ngoái, mình còn chẳng thấy sợ chút nào.’
Mình nghĩ chuyện này thật rợn người.
Mặc dù nếu nói rằng mình sợ vì mình không hiểu nổi “Cô Mary” đang nghĩ gì hay đã làm gì ngay từ đầu, thì có lẽ cũng không thể gọi là sợ hãi thực sự.
Nhưng mà, mình chưa bao giờ thật sự cảm thấy sợ hãi, cho nên…
Đó là vì Ayaka đã biết rõ từ trước.
Nếu là một câu chuyện đồn đại đã được thăng hoa thành huyền bí, thì chắc chắn nó cũng đã được ban cho một thứ sức mạnh nào đó.
Một tin đồn chỉ loan truyền giữa lũ trẻ con thì không thể nào mạnh đến vậy.
‘Ít nhất thì, Papa cũng sẽ không bao giờ nói rằng một con chó mặt người bí ẩn thật sự tồn tại.
Hơn nữa――――’
(Papa của mình vẫn ổn.)
Mình lặng lẽ nghĩ như thế, trong khi uống một chai sữa.
Dù sao thì, chỉ có số ít người là ra ngoài và trở về nhà lúc khuya, còn phần lớn đều ở nhà. Vậy nên không sao cả.
Và, dù cho hung thủ thực sự có tồn tại đi chăng nữa, thì nó cũng sẽ không thể nào ngăn được những tin đồn kỳ quái về “Cô Mary” đang được thì thầm truyền miệng bởi lũ học sinh tiểu học.
Mình cũng không thể làm gì được chuyện đó.
Vì vậy, mình không sợ.
Giống như năm ngoái.
Dù mình không thể nói điều này cho bất kỳ đứa bạn nào trong lớp.
――――Vì Papa của mình là một Pháp sư.
――――Vì ông là người chuyên xử lý những điều huyền bí có thật.
Chỉ là một loại chuyện ma nào đó thôi.
Vậy nên, mình sẽ không thua trước những lời đồn vớ vẩn, chứ đừng nói gì đến một Chủng Loài Huyễn Tưởng thực sự.
“Ừ.”
Khẽ lẩm bẩm.
Ayaka lại cắn vào ổ bánh mì một lần nữa.
*****
Một con thú được tưởng tượng ra.
Một tồn tại chỉ được nhắc đến trong những truyền thuyết xa xưa.
Chúng ta đã đặt cho chúng cái tên “Huyễn tưởng Chủng” (Phantasmal Species) để thể hiện điều đó.
Không giống với bất kỳ dạng sinh vật nào đã biết, những tồn tại này tự bản thân đã biến hình thành huyền bí, và được phân chia theo tước vị cung đình thành: Thần Thú, Ảo Thú, và Quái Thú.
Một pháp sư cũng có thể sử dụng chúng, nếu chúng chỉ đạt đến cấp độ Quái Thú.
Cũng có những ví dụ về việc sử dụng một phần thi thể của chúng để làm Ma Thuật Cụ (Mystic Code) cho pháp sư.
Nếu là một tồn tại vượt qua cả Ảo Thú, thì cả việc sử dụng và chế tác đều là khả thi.
Trước hết, con người thời hiện đại hầu như không thể chứng kiến một thực thể như vậy.
Nhưng Servant có thể dễ dàng phá vỡ quy luật thông thường này.
Bởi vì họ vượt xa mọi huyền bí của pháp thuật.
Họ có thể chinh phục những ảo ảnh mà con người chỉ dám mơ đến.
Nói cách khác, theo thời gian, họ thậm chí có thể sử dụng được những tồn tại vượt cả Huyễn tưởng Chủng.
Trong Cuộc Chiến Chén Thánh, chúng ta có thể triệu hồi các huyền thoại thần thoại thông qua các Servant.
Vì vậy, bạn không bao giờ được quên giấc mơ của mình.
Hãy giữ kín nó.
Hãy ẩn giấu nó.
Việc tiết lộ các điều huyền bí là điều cấm kỵ đối với các Pháp sư.
Cuộc Chiến Chén Thánh phải được tiến hành trong bóng tối.
(Một đoạn trích từ cuốn sổ tay cũ)
*****
Sau đó, sau giờ tan học――――
Mặt trời đã gần như lặn hẳn, khi mình đang trên đường trở về nhà.
Chắc chắn là do mùa này, nên mặt trời mới lặn nhanh đến thế.
Hơi thở mình thở ra bắt đầu trở nên trắng xóa – giống như lúc sáng nay – chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều đó.
Mình có thể nhìn thấy rất rõ bằng mắt thường. Hơi lạnh thật đấy.
Mình thổi ra một tiếng “Haa” vào hai bàn tay của mình.
Đến mức này rồi, thì mình nghĩ lẽ ra mình nên mang găng tay theo.
“Lạnh quá…”
Mình dừng lại ở cổng trước.
Nhìn từ xa như thế này, căn nhà này đúng là trông khá to.
Các bạn cùng lớp sống gần đây gọi nó là “biệt thự”, và dù bản thân mình không thực sự nghĩ đến từ đó ngay lập tức khi nhìn thấy nó, nhưng mình cũng tự hỏi liệu bên trong có rộng hơn vẻ ngoài hay không, xét về kích thước mà nói.
Dù sao đi nữa, bất kể kết cấu bên trong ra sao, mình cũng không thấy gọi nó là “biệt thự” là cường điệu, bởi vì mình gần như biết hết mọi ngóc ngách trong căn nhà này – ngoại trừ căn phòng mà mình không được phép vào.
Căn nhà to hơn một chút là nhà của mình.
Cô giáo chủ nhiệm mình đã nói trong lần đến thăm nhà, rằng đó là một ngôi nhà theo phong cách phương Tây. Qua cổng, mình có thể nhìn thấy những cái cây trong sân trước và chiếc hiên nhà mang kiến trúc phương Tây.
Cánh cổng……
Dù không khóa bằng chìa, nhưng mình không thể chỉ đẩy cổng bằng tay một cách bình thường để vào trong. Papa đã nói rằng ông đã mở rộng rào chắn, và ông cũng kể lý do đằng sau việc đó. Đó là chuyện liên quan đến việc tham gia vào một “nghi lễ ma thuật” lớn, hay gì đó đại loại vậy?
Riêng mình thì không ngại đi học tiểu học. Papa đã bảo mình phải đi, dù ông nghiêm khắc nhắc nhở mình phải cẩn thận mỗi khi ra vào nhà.
Mình làm theo các bước như được dặn.
Sau khi kiểm tra không có ai ở khu vực đó, mình nói vài lời. Sau đó, mình dùng ngón tay vẽ theo hình dạng con đường mà mình đã được dạy trên các chi tiết kim loại gần tay cầm cổng. Mặc dù mình vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng mình đang nạp mana.
Ừ, mình làm không giỏi chút nào.
Nếu giỏi, mình đã không mất hơn 5 phút để làm một việc đáng lẽ chỉ cần vài giây là xong.
“Mình tự hỏi liệu lần này có nhanh hơn hôm qua không.”
Mình lẩm bẩm, rồi đẩy cánh cổng.
Cánh cổng, vốn vững chắc như bức tường đá, đã mở ra một cách trơn tru mà không chút chậm trễ. Đằng sau đó là ngôi nhà bình thường như mọi ngày.
Mình nắm chặt cánh cổng và đóng lại thật kỹ.
“Con về rồi.”
Mình lẩm bẩm, khẽ khàng.
Nếu là vào giờ này, thì Papa và Chị đều không có ở phòng khách, và thường thì họ sẽ đang làm gì đó trong căn phòng mà mình không được vào, hoặc căn phòng mà mình tuyệt đối không được vào, nên mình biết nói câu đó cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy, vì sẽ chẳng ai ló mặt ra hay gọi mình cả.
Nhưng mà, dù sao thì… mình vẫn sẽ nói.
Đó là thói quen hằng ngày.
Mình sẽ nói “Con về rồi” mỗi khi trở về nhà.
Và ai đó sẽ nói “Mừng con về nhà.”
“Mừng con về.”
Vì hôm nay cũng chẳng có ai ở đây, nên mình lại tự nói với chính mình.
Tiến vào qua sân trước, mình mở cửa chính――――
“Hở?”
‘Có mùi gì đó thơm thơm thì phải?’
Đột nhiên, mình nhớ lại buổi sáng sớm vài hôm trước và thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng, ‘Không thể nào……’
‘Mùi thơm của bột mì đang được nướng này, giống hệt như mùi mình ngửi thấy hôm qua. Nên nếu mình vào bếp, thì có khi nào mình sẽ gặp được chị ấy không?’
Người mà mình không gặp được vào sáng nay.
Đúng vậy, sáng nay mình ăn cơm một mình, rồi làm việc nhà như thường lệ, cũng một mình.
Khi mình vừa ra khỏi tiền sảnh, vẫn còn đeo chiếc cặp Randsell trên lưng, mình đi theo hành lang hướng về phía bếp.
Và khi làm vậy, ở đó――――
“Ồ, mừng em về nhà, Ayaka.”
Một giọng nói dịu dàng. Một gương mặt xinh đẹp.
Dù lúc này đã là buổi chiều tối.
Dù trời đã tối rồi, chị ấy vẫn rạng rỡ lấp lánh……
Chị gái của mình, Manaka, mỉm cười trong bộ tạp dề.
*****
“Chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
“Fufu. Em đoán xem chị đang làm gì nào?”
“Em nghĩ là bánh ngọt. Vì mùi thơm quá.”
“Ồ, suýt đúng rồi. Nhưng mà, chắc cũng được tính là đúng một nửa……”
Vừa nói, dáng vẻ mỉm cười của chị ấy trông rất rất xinh đẹp. Chị Manaka.
Vẫn là chị ấy – người mà mình đã thấy vào buổi sáng mấy hôm trước, với dáng vẻ như một công chúa trong lâu đài mặc tạp dề.
Thấy chưa, hôm nay chị lại vừa múa vừa xoay vòng nữa kìa.
‘Y như trong bộ phim anime mà mẹ mình thích, ngày xưa đã cho Papa xem. Về một nàng công chúa vừa hát vừa nhảy múa.’
‘Một người đẹp tuyệt trần. Cứ như mình đang ở trong bộ phim đó.’
‘Đôi mắt của mình chắc chắn không phải mắt thường, mà là một loại máy quay phim nào đó.’
‘Vì chúng đang chiếu hình ảnh của chị gái mình.’
Khi mình nghĩ như vậy, đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
“Có chuyện gì vậy? Mắt em mở to lắm đó. Miệng em cũng đang há ra kìa, Ayaka.”
“Ểh?”
Những đầu ngón tay trắng ngần của chị, ở một khoảng cách mà mình có thể – và cũng không thể – chạm tới.
Nhưng mà mình không thể chạm được.
Dù chỉ còn một chút nữa thôi.
“Là vì chị đẹp quá đó, chị ơi. Chị giống như công chúa vậy.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Thật sự là…
…mình nghĩ như vậy.
“Với em, chị giống như một công chúa Anh Quốc à?”
“Công chúa Anh Quốc?”
“Fufu. Ừ, nhưng nếu em thực sự thấy chị như thế, thì chị vui lắm đấy.”
Chị mỉm cười, y hệt như buổi sáng vài hôm trước.
‘Chị ấy lấp lánh. Như đang tỏa sáng rực rỡ. Dù đã là buổi chiều tối, không còn ánh bình minh,
và mặt trời thì đang lặn dần… Nhưng chị ấy vẫn xoay tròn trong bếp, vừa nấu ăn vừa vui vẻ, trong bộ tạp dề của mình.’
‘Chị ấy lấp lánh.’
‘Nhưng đôi tay chị lại chuyển động thật hoàn hảo, nhanh nhẹn, điêu luyện…’
‘Chị ấy rất khéo tay.’
‘Hôm nay chị không cầm dao làm bếp, mà đang cầm đủ loại cân đo trên tay.’
‘Không biết chị ấy đang làm món gì nhỉ?’
‘Nếu phần bánh ngọt là đúng một nửa, thì nửa còn lại là gì vậy ta?’
Khi mình định hỏi như thế, thì mình chợt nhận ra tình trạng của bản thân. Mình vẫn còn đang đeo ba lô Randsell trên lưng, và hơn nữa, mình vẫn chưa rửa tay nữa. Thế là mình vội chạy tới nhà vệ sinh, đặt ghế cá nhân xuống, rửa tay bằng nước lạnh rồi xúc miệng luôn.
Mình để ba lô lại ở hành lang. Rồi quay lại phòng bếp――――
“Chị ơi, ừm…”
Mình hơi ngập ngừng, không biết có nên hỏi “Em giúp được không ạ?” hay không. Mình đứng khựng lại ở ngưỡng cửa phòng bếp, nơi mà chỉ vài phút trước mình đã bước vào không chút do dự.
Khác với chị Manaka – người có thể làm được mọi thứ – mình biết rõ rằng, cho dù là phép thuật, việc học, việc nhà――――hay bất cứ việc gì đi nữa, thì mình cũng đều kém hơn chị ấy nhiều, nên có lẽ để chị Manaka làm một mình thì sẽ tốt hơn là để mình giúp.
Mình tin điều đó là đúng.
Nhai nhai.
Lúc đó, chị quay người về phía mình và chỉ nói một câu:
“Giúp chị với. Được không?”
Giọng nói dịu dàng. Dù mình không nhìn thấy được nét mặt của chị từ phía này, mình chắc chắn chị đang mỉm cười với mình. Chắc chắn là nụ cười giống như khi nãy.
Mình thường tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của chị – khuôn mặt mà đã lâu rồi mình không được thấy – như thế này, nhưng cho tới sáng hôm ấy, mình vẫn không biết nó thật sự trông như thế nào.
Mình gật đầu thật mạnh và nói “Vâng ạ!”
“Vậy thì, em lấy giúp chị cái hũ ở trên kệ kia được không?”
“Ư-ừm…”
“Hũ bột nở nha.”
“À, à, hiểu rồi chị ơi.”
“Giờ thì, lấy trứng trong tủ lạnh ra giúp chị nha. Nhớ chọn hai quả to nhất đó.”
“D-được ạ.”
“Hihii. Có vẻ như trứng không bị vỡ. Giờ thì, nếu em dọn gọn mặt bàn đằng kia, thì chúng ta sẽ……”
‘Chẳng lẽ nào?’
‘Ừ, dù có thể không phải, nhưng biết đâu lại là thật.’
‘Không chỉ là lấy đĩa ra, đây là lần đầu tiên, hôm nay, mình được giúp chị nấu ăn.’
Dù Papa lúc nào cũng bảo mình, “Không được tự ý đụng vào lò nướng,” nhưng nếu mình làm cùng chị thì lại là chuyện khác. Dù vậy, cũng hiếm khi có cơ hội đó.
‘Mình――――lần đầu tiên được giúp chị ấy. Nếu hiểu rõ bản thân, thì mình đang hơi quá hồi hộp. Dù sao thì, chị Manaka chắc chắn là không cần mình giúp lắm, nên……’
Ayaka: “Ư-ừm, trứng… là mấy quả…?”
Manaka: “Hai quả. Đừng lo, chị còn trứng dư nữa, nên nếu chẳng may có vỡ thì cũng không sao cả. Mọi thứ vẫn ổn mà!”
“D-được ạ.”
“Hơn nữa, chị đã chuẩn bị sẵn cả trứng dự phòng và tất cả mấy thứ khác rồi.”
“V-vâng…”
“Hihii. Giọng em run quá kìa. Không lẽ em ghét cầm trứng hả, Ayaka?”
Mình làm chậm quá.
Mình đang làm chậm khủng khiếp luôn.
Nhưng chỉ cần nhìn nhanh qua chị ấy thôi, chị Manaka không hề tỏ ra giận mình. Mặc dù mình không nhìn thấy mặt chị, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chị cười.
“Đây ạ, trứng đây.”
“Cảm ơn em. Em đã mang chúng rất cẩn thận, giỏi lắm.”
Ayaka: “K-không đâu ạ, em không giỏi gì cả.”
Chỉ vì mang mấy quả trứng mà được khen như vậy… sao mà mình thấy bản thân hơi thảm quá. Tự nhiên mình cúi đầu xuống.
“Giờ còn lại là……”
“Nói về trứng mới nhớ… hmm để xem… Ayaka. Em có thích trứng chiên một mặt không?”
“Ưm, c-có ạ.”
“Chiên một mặt? Hay chiên hai mặt?”
“Em thích chiên một mặt hơn……”
Đột nhiên, câu trả lời bật ra khỏi miệng mình.
‘Một lời nói dối――――’
‘Không.’
‘Không hẳn là nói dối.’
‘Đâu phải chuyện cần phải nói dối.’
‘Thực ra mình thích trứng chiên hai mặt hơn, nhưng mình lại thích kiểu trứng chiên một mặt mà Papa và chị Manaka làm cho, và vì mình chưa bao giờ nghĩ là mình ghét nó, nên không phải nói dối.’
‘Mình không ghét.’
‘Mình thích cả hai.’
‘Nhưng, giờ thì chỉ là một cuộc trò chuyện, về việc mình vô lý mà chọn cái mình “thích” hơn thôi.’
“Lần này, chị sẽ làm cả trứng chiên hai mặt nữa. Nghe nói ở Anh có rất nhiều người thích trứng chiên hai mặt. Chị đã làm thử trước đây rồi, nhưng vì chưa làm ra được ngon lắm nên lần này sẽ làm thử lại.”
“D-được ạ.”
“Em sẽ ăn thử nhé.”
“Vâng ạ.”
“Hihii. Ngon lắm đó.”
Khi nói vậy, chị lại mỉm cười với mình.
‘Nụ cười đẹp quá.’
‘Lấp lánh như một loài hoa đẹp hơn bất cứ loài hoa nào đang nở trong khu vườn.’
‘Chị không phải là một nàng tiên huyễn tưởng, mà giống như một nàng tiên đáng yêu và cao quý trong những cuốn truyện tranh cho thiếu nhi.’
‘Hơn nữa, đúng như mình nghĩ, chị giống như công chúa trong lâu đài vậy.’
“Hihii.”
‘Hả?’
‘Chị… hôm nay giống như buổi sáng hôm đó, nhưng có gì đó hơi khác lạ.’
‘Nhưng không phải là cảm giác vui vẻ bình thường――――’
‘Không biết có chuyện gì tốt xảy ra với chị ấy không nhỉ?’
Mình nghĩ vậy.
Nghiêng đầu, mình chầm chậm ngước mắt lên nhìn gương mặt của chị từ phía dưới. Ngay lập tức, chị nhìn lại mình và nói: “Hử?”
“Gì thế?”
“À, e-em, là….”
Mình vội vàng quá rồi. Vội đến mức chị nhận ra luôn.
Mình ngẩn người, cuống cuồng, và giờ thì bắt đầu lơ là chuyện phụ giúp.
“Có chuyện gì vui xảy ra với chị à?” — Mình đã mất bao nhiêu giây để nghĩ ra câu đó nhỉ?
“Ồ kìa, trông chị giống như vừa có chuyện vui sao?”
“Vâng.”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu, thật ra cũng chẳng phải chuyện vui gì to tát, chỉ là……”
Chị đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên môi, “hmm” một tiếng.
Ngay cả cử chỉ đó thôi cũng thật xinh đẹp và tuyệt vời.
“Em biết không, có một con vật rất buồn cười, nó trở nên vô cùng thân thiết với chị.”
“Một con vật ạ?”
“Ừ, một con vật.”
Vừa nói, chị vừa mỉm cười. Nhưng không nhìn về phía mình.
Chị nhìn chằm chằm vào đâu đó, còn mình thì…
Không hiểu sao――――mình cảm thấy một cơn rùng mình lạnh buốt đến kỳ lạ chạy dọc sống lưng khi nghe chị nói về “thứ quý giá” ấy.
Mình làm rơi toàn bộ đồ đang cầm trong tay.
Một vài quả trứng đã bị vỡ.

*****
Servant.
Linh hồn anh hùng đã được hiện thực hóa.
Saber.
Berserker.
Archer.
Lancer.
Rider.
Caster.
Assassin.
Những ảo tưởng mạnh mẽ nhất, được chia thành bảy lớp bởi Chén Thánh. Họ rất mạnh.
Như đã nói ở trên.
Họ có thể chẻ sắt, phá tan mặt đất, thậm chí đâm xuyên bầu trời.
Được tạo ra với thân thể tạm thời bằng ma thuật, họ không phải là sinh vật sống theo đúng nghĩa.
Dù sở hữu hình dáng giống con người, họ không phải là con người.
Mang trong mình sức mạnh hủy diệt và sự bền bỉ vượt xa loài người hay bất kỳ sinh vật nào, họ xuất hiện đúng như trong truyền thuyết.
Nhưng họ cũng không phải những sinh vật toàn năng.
Được hình thành bằng ma lực, và vận hành cũng bằng ma lực, họ chỉ có thể hiện diện khi được cung cấp ma lực từ một Pháp Sư — người sẽ trở thành master của họ.
Nói chính xác, một lượng nhỏ ma lực lấy từ một con người có trình độ Ma Thuật Sư không phải là “thức ăn” của họ, nên đừng hiểu sai rằng họ tồn tại chỉ nhờ việc đó.
Họ không thể tồn tại nếu không có ma lực.
Nói cách khác, họ không thể tồn tại nếu không có Chủ Nhân.
Mặc dù, cũng có những trường hợp ngoại lệ――――
(Trích từ một cuốn sổ tay cũ)
*****
11:00 đêm
Một tòa nhà cao tầng nằm ở góc đường trong khu vực Tây Shinjuku, thuộc quận Shinjuku của Vùng Thủ đô Tokyo.
Đó là một nơi nơi mọi loại cây xanh mọc lên, và những bóng người có thể được nhìn thấy bên cạnh cảnh quan bê tông của khu đô thị mới.
Công viên Trung tâm Shinjuku.
Một trong những không gian xanh đô thị lớn và nổi bật nhất của quận Shinjuku.
Nếu là ban ngày, hẳn người ta sẽ thấy những nhân viên văn phòng làm việc trong các tòa nhà cao tầng thở ra làn khói thuốc trong bóng cây râm mát vào giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng của họ, tuy nhiên, vào thời điểm này, những dấu vết của sự sống con người gần như biến mất.
Hiếm khi nơi này hoàn toàn không có người. Vào ban đêm, thường có những người vô gia cư ngủ lại nơi đây, chịu đựng cái lạnh của không khí đêm trong bóng tối dưới tán cây.
Họ là biểu hiện thực sự của những dấu hiệu ít ỏi còn lại của sự sống con người. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, không có dấu hiệu của bất kỳ ai ở nơi này. Những người vô gia cư đang dần biến mất.
Tôi sẽ không nói về lý do ở đây. Nhưng họ đang biến mất.
Thay vào đó, chỉ còn lại một bóng người.
Đó là một dáng người mảnh khảnh.
Một dáng người như hòa làm một với màn đêm đen đặc đang nuốt chửng mọi thứ.
Đó là dáng hình của một cô gái trẻ
Hay đúng hơn, là thân hình—của một người phụ nữ tao nhã và tràn đầy sức sống.
Dù đầu cô được trùm bởi một chiếc mũ trùm dày, bộ trang phục đen phủ kín cơ thể lại ôm sát cơ thể cô một cách hoàn hảo, làm nổi bật rõ ràng những tứ chi sẫm màu được rèn giũa cân đối.
Tuổi của cô, có lẽ ở nửa sau của tuổi thiếu niên?
Nếu chỉ nhìn lướt qua, người ta có thể bị thu hút bởi thân hình căng tràn sức sống thanh xuân ấy. Nhưng nếu là ánh mắt của kẻ từng biết mùi máu và sống sót sau những lần vung dao đoạt mạng, thì hẳn họ sẽ nhận ra rằng lớp da thịt đầy vẻ nữ tính ấy lại là một cơ thể đã được rèn luyện để chiến đấu.
Người phụ nữ ấy là một chiến binh. Chính xác hơn, cô là kẻ đã quyết định đoạt mạng người trong bóng tối.
Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt người phụ nữ. Một chiếc mặt nạ hình đầu lâu được gắn trên đó.
Từ tai xuống cằm, những đường nét thấp thoáng lộ ra dọc theo cổ toát lên vẻ đẹp mơ hồ. Nhưng từ mắt đến mũi lại bị che kín bởi chiếc mặt nạ đầu lâu mang tính biểu tượng, khiến không thể đoán được chính xác gương mặt thực sự của cô.
Người phụ nữ chậm rãi bước về phía trước.
Khi tiến đến trước đài phun nước nguy nga—thứ mang tên của một thác nước đổ xuống Hồ Ontario, giữa đêm khuya trong Công viên Trung tâm Shinjuku—người phụ nữ khiêm nhường cúi đầu.
“Hihii. Không cần phải sợ đến thế đâu.”
Một giọng nói vang lên.
Đó là giọng nói được cất lên từ đôi môi của một cô gái.
Trước mặt người phụ nữ, là một cô bé.
Dù lẽ ra chỉ vừa giây trước thôi, nơi đó hoàn toàn không có bất kỳ ai…
Quả thật, cô bé ấy đã xuất hiện tại một không gian mà không ai đáng lý có thể hiện diện.
Không hề có tiếng động, không một dấu hiệu báo trước.
Cứ như thể thời gian đã dừng lại trong khoảnh khắc ấy, như thể cô bé đã xé toạc không gian mà bước ra.
“Thế nào rồi? Ta nhớ là ngươi nói đang xử lý một việc khá lớn mà, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì, ngươi có gì muốn báo lại với ta không?”
“Không, à… có.”
“Vậy nói đi.”
“Chuyện lần này, tất cả đều là kết quả từ sự yếu kém và bất tài của tôi. Tôi không có bất kỳ lời bào chữa nào cả.”
Người phụ nữ nói những lời ấy mà không hề ngẩng đầu lên nhìn cô bé.
Cô không thể nhìn thấy gương mặt của cô bé ấy—người đang đứng quay lưng lại với đài phun nước và ánh trăng phía sau. Nhưng từ tư thế của cô, người ta có thể dễ dàng hiểu rằng:
‘Một kẻ như tôi không xứng đáng để ngẩng đầu nhìn cô ấy.’
Người phụ nữ ấy đang dâng trọn lòng trung thành cho vị chủ nhân tuyệt đối của mình.
Chiếc cổ mà cô ta dâng lên chính là biểu hiện cho mong muốn được hiến dâng mạng sống mình, cho tiểu thư của cô—không chút do dự.
“Xin người, tiểu thư. Xin hãy lấy đầu tôi, ngay tại nơi này, ngay lúc này.”
“Hmmmm?”
“Tiểu thư Manaka?”
“Không sao đâu, ta đã biết từ đầu rồi mà. Cái ‘vị trí’ mà Caster đã tạo ra cho chúng ta ấy—nó mạnh thật đấy. Nhất là khi muốn xâm nhập vào nhà của một Master.”
Cô bé khẽ mỉm cười—một nụ cười yếu ớt.
“Sẽ khó cho ngươi đấy, đúng không? Dù ngươi dễ thương thật đấy, nhưng việc đột nhập từ cửa chính có lẽ hơi khó nhằn với ngươi. Hơn nữa—”
Cô bé tiếp tục lời nói, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nụ cười yếu ớt ấy dần chuyển thành một nụ cười thật sự.
Người phụ nữ có thể đoán được lý do vì sao, nhưng điều đó không khó để hiểu đối với cô.
Bởi vì, những lời cô bé bắt đầu nói sau chữ “Hơn nữa…” chính là những lời liên quan đến việc cô bé an ủi Saber.
Người phụ nữ đã sớm nhận ra điều đó—
Rằng “sự bình yên, niềm vui, và niềm hạnh phúc của cô ấy không nằm ở bản thân mình. Mà chỉ nằm ở người đó, mà thôi.”
“Ta không được ghen tị.”
Cô chỉ lặng lẽ lắng nghe những lời ấy.
“Chỉ cần được lắng nghe giọng nói ấy thôi, âm thanh như thể đến từ một thiên sứ trên trời cao… là đã đủ để làm vinh dự cho ta rồi.”
“…Và rồi, ta đã làm một ít bánh scones cho anh ấy. Lần này ta nghĩ mình đã nướng khá ngon, và anh ấy cũng ăn rất nhiều. Nhưng cảm nhận của anh về hương vị thì lại lạnh lùng và nhạt nhẽo lắm. Anh chỉ nói ‘Ngon đấy’, với cả ‘Ta thích nó’, thế thôi. Dù vậy, ta vẫn vui, vui lắm đấy…”
Má cô phồng lên trong vẻ giận dỗi đáng yêu đến mức, cả một nữ thần cũng khó sánh kịp.
“Ta nghĩ, thật không hay nếu gọi những lời anh ấy nói là ‘một màu’. Tất nhiên rồi, dù anh ấy nói gì đi chăng nữa, ta vẫn sẽ vui mà.”
“Vâng.”
“Ngươi có nghĩ là, từ giờ trở đi, ta và anh ấy sẽ mãi mãi bên nhau không?”
“Vâng.”
“Nếu vậy, ta nghĩ rằng ‘sự thay đổi’ sẽ là thứ gia vị giữ cho chúng ta không bao giờ thấy nhàm chán, cho đến tận vĩnh hằng.”
Và người phụ nữ—trong im lặng—chắc hẳn cũng đang âm thầm cầu mong điều đó có thể trở thành sự thật… cho chính bản thân mình.
‘Nếu ta mở miệng ra, thì những suy nghĩ như thế này sẽ tuôn trào ra theo. Cô gái ấy thì cứ thoải mái thốt ra suy nghĩ của mình qua đôi môi, không một chút do dự. Điều đó chẳng khác gì ta—chỉ là ta đang giữ im lặng mà thôi.’
‘Về cơ bản, chẳng có gì thay đổi cả.’
‘Bất kể người đồng hành của ta là ai, ta sẽ luôn đóng vai một con búp bê—một con búp bê chẳng hề quan tâm đến đối phương.’
‘Dù vậy, tất cả chỉ là cảm nhận từ phía ta. Nhưng mà――――’
“À mà này, ngươi còn đủ ma lực chứ?”
Bất ngờ, cô gái hỏi. Cách hỏi chẳng khác gì đang hỏi một con chó gầy gò bụng đói rằng: “Có đói không đấy?”
Người phụ nữ hé mở đôi môi. Nhưng thay vì trả lời bằng lời nói, cô lặng lẽ đưa ra một vật mà cô đã lặng lẽ chuẩn bị từ trước.
Đó là một thỏi son.
Một thỏi son màu đỏ đậm, đã được dùng đến cạn kiệt hoàn toàn.
*****
Chúng không thể tồn tại nếu không có ma lực.
Nói cách khác, chúng không thể tồn tại nếu không có master. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ――――
Linh hồn con người.
Có thể bổ sung ma lực cho chúng bằng cách “nuôi dưỡng” bằng những linh hồn này.
Pháp sư không phải là những tồn tại bị ràng buộc bởi đạo đức con người.
Vì vậy, “việc nuôi dưỡng” bằng linh hồn không nhất thiết bị cấm.
Tuy nhiên, nếu thực hiện quá mức thì điều đó rất dễ dẫn đến việc Mật Lý bị bại lộ.
Vậy nên, hãy cẩn trọng.
(Trích từ một cuốn sổ tay cũ)
*****
“Trông chị vẫn ổn mà. Hì hì.”
Cô gái nhận lấy thỏi son.
Cô gái mỉm cười với người phụ nữ hiện đang phục vụ mình. “Tuyệt thật, chị đã có một bữa ăn tử tế một mình cơ đấy.”
Cùng với một câu “Ngoan, ngoan nào,” cô nhẹ nhàng vỗ về người phụ nữ bằng những đầu ngón tay trắng muốt của mình, nhẹ như thoảng qua. Sau khi tháo bỏ chiếc mũ trùm đầu, cô vuốt tóc… rồi vuốt lên đầu của chị ấy…
Cơ thể người phụ nữ run rẩy. Không, là đang run lên.
Không phải vì cái lạnh của đêm khuya. Không phải vì sợ hãi.
Mà là vì sung sướng. Vì hạnh phúc.
Cảm xúc mãnh liệt của tôi đã cho phép cô ấy chạm vào tôi.
Móng tay cô có thể dễ dàng chạm vào—vào thân thể tôi, toàn bộ thân thể mà giờ có thể được gọi là một Bảo Khí, toàn bộ thân thể mà trong từng hơi thở, từng giọt dịch thể, thậm chí có thể là cả làn da—đều mang theo “cái chết.”
‘Bất tử, bất bại, là một cô gái, nhưng lại không hề chìm trong đau đớn.’
Mang tên Sajyou Manaka, cô ấy chính là một phép màu chế tạo và thuần phục mọi tạo vật.
“Nếu như trên thế gian này có thứ gọi là định mệnh, thì chắc chắn, ta—kẻ đã chết từ một thời quá khứ xa xôi—đã từng gặp cô ấy trước cả khi được ban cho sự tồn tại tạm thời này. Ta tin chắc là vậy.”
Người phụ nữ hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
‘Cô gái rực rỡ ấy. Tựa như ánh trăng len lỏi giữa màn đêm, khuấy đảo bóng tối tuyệt đối vốn chỉ được hứa hẹn cho riêng một người. Chủ nhân của ta, tất cả của ta, là người bạn đồng hành đáng tin cậy mà cuối cùng ta mới có được trong đời.’
Cô run lên.
‘Chính bản thân ta đã chọn cô ấy là Chủ nhân duy nhất của mình. Chỉ cần được đầu ngón tay cô ấy chạm vào là đã……’
“Giỏi quá, giỏi quá.”
――――Chỉ cần như thế này thôi, được cô xoa đầu là đủ. “Em thật tuyệt vời đấy.”
――――Nó bừng cháy. Cả cơ thể ta—đang nóng rực lên.
“Em vừa giỏi, vừa xinh đẹp. Hơn nữa, lại còn là một cô gái rất đáng yêu nữa.”
――――Hôm nọ. Không, là từ cái đêm ta gặp cô ở Ikebukuro, ta đã luôn……
“Chị trông cậy nhiều vào em.”
――――Ta sẽ luôn luôn cúi mình dưới ánh sáng rực rỡ của cô.
“Vậy nên, cố gắng thêm chút nữa nhé, Assassin.”
Cô gái mỉm cười.
Khi ta đắm mình dưới ánh sao và ánh trăng……
Ánh sáng của cô ấy, sự rực rỡ ấy, vẫn mãi ở lại trong tôi――――
