Vol 1 – Special Act: “Sevants” – Cô gái một lần nữa bị Cuộc Chiến Chén Thánh trêu đùa
Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver Vol 1 – Little Lady – Cô chủ nhỏ
Tác giả: Hikaru Sakurai
Minh họa: Nakahara
Special Act: “Sevants” – Cô gái một lần nữa bị Cuộc Chiến Chén Thánh trêu đùa
Một ngày nọ vào tháng Hai năm 1999, lúc 8:25 sáng.
Quận Suginami, trước cổng chính của một trường cấp ba tư thục.
Rất nhiều học sinh đang trên đường đến trường.
Có những học sinh vừa đi vừa trò chuyện trong khi khoác tay ai đó,
những học sinh phát hiện ra bạn bè mình và trao nhau lời chào,
những học sinh đang vẫy tay tứ phía khi cố gắng luyện tập buổi sáng ở sân trường,
và cũng có những người lặng lẽ đi qua cánh cổng trường một mình.
Trường hợp của Sajyou Ayaka là thuộc về nhóm cuối cùng.
Hầu như không bao giờ cô ấy nói rằng: “Mình đi học cùng với ai đó.”
Tất nhiên, cô ấy sẽ đáp lại nếu được chào, nhưng cô không bao giờ chủ động đi tìm ai hay gọi ai.
Cô cũng chưa từng một lần ý thức ngắm nhìn khung cảnh sân trường vào buổi sáng,
bởi vì đó là quang cảnh mà cô luôn đi ngang qua.
Vì thế, hôm nay cô lại một mình.
Cô bước đi giữa những đứa trẻ cùng trang lứa mặc đồng phục giống mình.
Tiến về phía cổng vào, cô nhẹ cúi đầu chào thầy giám thị đang đứng bên cổng chính.
Từ khi nào mà chuyện này bắt đầu―――
Từ khi nào mà cô tự nhiên lựa chọn việc ở một mình?
Dù cho cô có thể kết bạn, một người bạn mà có thể gọi là “thân nhất,”
thì cô cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với người đó.
Ngay cả bây giờ, nếu cô thực sự cân nhắc việc thử tìm kiếm một người bạn,
thì hẳn là cô có thể tìm ra một hoặc hai người bạn cùng lớp.
Dù học sinh tiểu học và trung học đều là những người đã quen,
nhưng cô cũng chẳng mảy may nhớ tới ai.
Vì vậy, sẽ là sai nếu cô nói: “Mình không có bạn.”
Không phải là cô không có những người có thể gọi là bạn.
Trong số những bạn nữ cùng lớp, cô có vài người –
một cô gái mà cô trò chuyện khá thoải mái,
và một cô gái cùng học chung một vài môn.
(Ừm. Có vài người.)
Ayaka thì thầm trong tâm trí mình.
Bạn bè. Nếu cô không có nhiều, thì ít ra cô cũng nhận thức được điều đó.
Đó là số phận của một pháp sư ư?
Cô có nên giữ mối quan hệ vừa đủ với thế giới này không?
Điều đó có thể đúng, mà cũng có thể sai đối với cô.
Thế nhưng, nếu quay ngược lại 8 năm trước — cụ thể hơn là,
khi cô còn là học sinh tiểu học, thì dường như số bạn bè khi đó của cô nhiều hơn một chút so với hiện tại.
Lý do liền hiện lên trong tâm trí cô.
8 năm trước, chuyện gì đã xảy ra với cô khi còn là học sinh lớp 2?
Hay nói chính xác hơn, không phải “đối với bản thân cô,” mà là chuyện đã xảy ra xung quanh cô?
8 năm trước, nghi thức ma thuật được tổ chức tại Tokyo vào năm 1991 đã cướp đi cha và chị gái của cô.
Kết quả là, rất nhiều khung cảnh mà Ayaka từng sống trong đó đã hoàn toàn thay đổi.
(“Cuộc Chiến Chén Thánh. Cuộc chiến thứ hai, một nghi lễ ma thuật quy mô lớn vì một tham vọng vĩ đại.”)
Cô nhớ lại cái tên của nghi thức đó.
Thông thường, dù không cần phải cảnh giác một cách quá nghiêm ngặt với những rắc rối ma thuật trong khi ở trường, nhưng người nghĩ như vậy lại tin rằng, ngay cả bản thân cô cũng không thể tránh khỏi chuyện đó.
Bởi vì, mọi thứ… đã bắt đầu rồi.
Vào đêm hôm đó, dù cô không thể nhớ rõ cảm giác khi lưỡi kiếm xuyên qua ngực mình ――― không, chính xác là cô không muốn nhớ lại điều đó ――― nhưng, nỗi sợ hãi lúc ấy lại khiến những ký ức sống động của cô ùa về.
Nếu tâm trí cô lạc đi chỉ một chút thôi, thì kể cả con đường mình đang bước đi lúc này cũng có thể chỉ là một ảo ảnh hoặc một mong muốn nào đó. Nhưng đó là thứ không thuộc về thực tại; bản thân cô hiện tại không phải đang hấp hối vì bị đâm xuyên ngực bởi một ngọn giáo giữa khu vườn… nên, ngay cả điều đó cũng giống như là một giấc mộng.
Đôi chân cô, cả cơ thể cô, dường như đang run rẩy từ tận sâu trong tim.
Cô như hóa đá. “Mình yếu đuối.”
Cô hiểu rõ điều đó. Nếu giờ đây cô để mình bị nỗi sợ cuốn đi, thì chắc chắn toàn bộ con người cô sẽ bị xóa sạch chỉ trong chớp mắt.
“Nhưng… điều đó sẽ không xảy ra.”
“Mình sẽ bước tiếp. Mình sẽ đi qua cổng chính, và tiến về lối vào. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Bởi vì, dấu ấn Lệnh Chú có hình lông vũ duy nhất được khắc trên ngực mình… đang nói rằng: mình không hề cô đơn.”
“Người khoác lên mình màu xanh và bạc đó, là ―――”
“Chào buổi sáng, Sajyou.”
“À… Ờ, chào buổi sáng, Isemi―――”
Bất ngờ bị gọi, cô quay lại.
Vì đang hoàn toàn tập trung vào dòng ý thức nội tâm của mình, phản ứng của cô có phần lúng túng.
Biểu cảm của cô hiện lên sự ngạc nhiên rõ rệt, và trên hết là giọng nói. Cô thậm chí suýt nữa bị mất thăng bằng.
Còn chủ nhân của giọng nói vừa chào “Chào buổi sáng,” thì mọi thứ đều hoàn hảo đối với cậu ta.
Một giọng nói rạng rỡ. Khuôn mặt tươi tắn.
Hơn nữa, cậu ta còn giơ cao tay phải đầy hào hứng như vậy.
Isemi, học sinh chuyển trường. Một người bạn cùng lớp có mái tóc sáng màu, đã chuyển tới vào một thời điểm khá kỳ lạ.
“Hôm nay trời đẹp ghê nhỉ? Cậu trông có vẻ buồn buồn đấy, có chuyện gì lo lắng à? Có phải vì bài kiểm tra ngắn hôm nay không?”
“Ờm…”
Ba câu hỏi được ném tới cùng một lúc khiến cô lúng túng trong giây lát.
“Trời đẹp à. Chắc vậy thật.”
“Mình không nghĩ là mình đang làm mặt buồn, nhưng đúng là có chuyện lo thật. Dù vậy, mình đâu thể nói với ai.”
“Ờm, hôm nay có bài kiểm tra ngắn à…?”
“Cậu thường hay đi học một mình nhỉ, Sajyou?”
“Hả……?”
“Vừa mới đang loay hoay chưa biết nên bắt đầu trả lời từ đâu, thì lại sang chủ đề khác rồi?”
“Mình tự hỏi, cậu có thích ở một mình không?”
“K-Không, hoàn toàn không phải.”
“Thật sao?”
Khuôn mặt rạng rỡ của Isemi đã gần hơn cô tưởng.
Cậu ta dễ dàng bước qua khoảng cách vô hình mà Ayaka vô thức tạo ra, đến gần cô với một nụ cười sáng bừng phù hợp với sự trong trẻo của buổi sáng.
Đó là một gương mặt thân thiện. Cậu ta luôn luôn tỏ ra như thế trong vòng bạn bè cùng lớp.
“Nhắc mới nhớ, hình như mình chưa từng thấy cậu ấy đi một mình bao giờ?”
(Chuyện gì đây nhỉ?)
Cô bỗng nhớ lại lũ bồ câu từng thường xuyên vây quanh chân mình khi còn nhỏ.
Gần đây, dù bồ câu vẫn như thường lệ, nhưng lũ quạ — loài vốn chẳng mấy khi xuất hiện gần cô ――― lại bắt đầu thân thiết với cô một cách kỳ lạ.
Ayaka chưa từng biết ai là bạn lại tiếp cận cô theo cách như vậy. Đặc biệt là nếu đó là một cậu con trai.
Bất chợt, hình bóng của Saber lướt qua trong tâm trí cô.
Dù anh có vẻ ngoài là một người đàn ông chỉ lớn hơn cô một chút, nhưng anh không phải con người.
Vì thế, việc có một chàng trai trẻ tuổi tự nhiên tiếp cận cô như thế này… với cô, thật kỳ lạ―――
“Cậu biết không, bạn của mình cũng từng là một đứa trẻ hay cô đơn. Nhưng mọi thứ ở cậu ấy… hoàn toàn khác với cậu.”
“Isemi… người bạn này, là bạn từ trường cũ của cậu à?”
“À mà này! Nhắc đến trường, Sajyou, cậu đã nghe mấy tin đồn về khu nhà phía nam của trường chưa?”
“Hở??”
Cậu ta trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác.
Hơn nữa, chủ đề cũng đột ngột thay đổi như thể không có gì là cố định cả.
Ayaka còn đang nghiêng đầu suy nghĩ thì Isemi cứ thế nói không ngừng.
Theo lời cậu, sau giờ học, có tin đồn về một bóng ma đáng ngại xuất hiện ở khu nhà phía nam, hoặc là có các vụ rò rỉ khí gas xảy ra nhiều nơi trong khu vực Tokyo.
Không biết là câu chuyện ma mà cậu nghe được từ bạn cùng lớp, hay là tin tức trên báo chí hay truyền hình,
nhưng tất cả những điều cậu kể đều mơ hồ, và dường như có ẩn ý gì đó phía sau.
Dù thế nào, Ayaka, người không hề hay biết gì, chỉ biết nghiêng đầu.
“Này Isemi, với một người mới chuyển tới như cậu, cậu đúng là biết nhiều thật đấy.”
“Không đâu. Mình chỉ mới tới đây chưa lâu, và thật ra vẫn còn chóng mặt với đống chuyện mình chưa hiểu gì cả. À, nhưng cậu biết không, cũng có vài điều mà mình biết đấy.”
“Gì cơ?”
“Về cô, chẳng hạn. Sajyou Ayaka.”
“Hả?”
Bất ngờ, cậu gọi cô bằng tên đầy đủ.
Không thể lập tức đáp lại, Ayaka nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.
“Có rất nhiều lúc một cô gái như cậu nên ở cùng với ai đó. Ấy vậy mà cậu lại chọn cách ở một mình. Điều đó đúng trong lớp học, và đúng cả lúc này đây.”
“M-Mình không…”
“Đúng vậy.”
Và với điều đó, Ayaka không thể phản bác.
Dù là lúc đến trường, giữa các tiết học, giờ nghỉ trưa, hay sau giờ học như bây giờ…
Nếu có ai đó bắt chuyện thì cô sẽ trả lời, nhưng rất hiếm khi cô chủ động làm gì một mình.
“Cậu có.”
Một lần nữa, cùng một lời trao đổi lại diễn ra.
Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đang nhìn xuống đôi chân mình,
thì khuôn mặt của Isemi đã ở ngay trước mắt cô.
Cậu học sinh chuyển trường, người chỉ trong chớp mắt đã trở nên được yêu thích bởi các bạn nữ cùng lớp,
với mái tóc sáng màu đầy nổi bật.
Một cậu con trai luôn thân thiện, và luôn luôn nở nụ cười.
“Cậu có phải là…?”
Ngay khoảnh khắc đó. Trên gương mặt cậu.
“Mình tự hỏi…”
Nét tươi sáng thường thấy biến mất.
“Có khi nào… cậu ghét con người không?”
Một cảm giác trống rỗng,
lạnh lẽo như một chiếc mặt nạ,
tựa như một ―――

―――Tại một nơi ở rìa Tokyo.
Một cuộc xung đột đã nổ ra xoay quanh Chén Thánh.
―――Người chiến thắng quả thật đã tồn tại. Nhưng, không một ai giành được Chén Thánh.
―――Và rồi, tám năm sau. Năm 1999.
―――Chén Thánh một lần nữa đã hiển hiện tại Tokyo này.
Dưới trướng của bảy Master, giờ đây bảy Servant sẽ quy tụ.
―――Cuộc Chiến Chén Thánh Lần Thứ Hai bắt đầu.
*****
『Servants』
Servant.
Là Anh Linh hay Linh Hồn Anh Hùng đã được triệu hồi. Những ảo ảnh cường đại nhất, được Chén Thánh chia thành 7 trường phái hay hệ cụ thể.
Saber. (Kiếm sĩ)
Berserker. (Cuồng chiến binh)
Archer. (Cung thủ)
Lancer. (Thương sĩ)
Rider. (Kỵ sĩ)
Caster. (Pháp sư)
Assassin. (Sát thủ)
Họ vô cùng mạnh mẽ.
Như đã đề cập ở trên:
Họ có thể chẻ đôi thép, nghiền nát mặt đất, và thậm chí xuyên thủng bầu trời.
Được kiến tạo bằng thân thể tạm thời nhờ vào ma thuật,
Họ không phải sinh vật sống đúng nghĩa.
Dù có dáng vẻ giống con người, họ không phải là con người.
Ẩn giấu sức mạnh hủy diệt và sự bền bỉ vượt xa khả năng của bất kỳ con người hay sinh vật nào,
chúng được triệu hồi đúng như những gì được ghi lại trong truyền thuyết.
Nhưng, họ cũng là―――
[Trích từ một cuốn sổ tay cũ]
****
Cùng ngày, đêm muộn.
Tokyo, Quận Shinjuku, Công viên Trung tâm Shinjuku.
Phía sau những tán cây xanh bao quanh khu cao ốc West Shinjuku, có một người đàn ông.
Đột nhiên, người đàn ông xuất hiện trước đài phun nước lớn, nơi được đặt theo tên dòng sông Niagara chảy về hồ Ontario.
Nếu có ai tình cờ nhìn thấy cảnh đó―――
Dù vào mùa này gần như không có người vô gia cư nào lại gần chỗ nước đêm khuya thế này―――
Họ hẳn sẽ nghĩ rằng người đàn ông ấy vừa hiện ra từ hư không.
Ví dụ như dịch chuyển tức thời, hoặc là…
Không.
Đó không phải là dịch chuyển không gian. Mà là một kỹ thuật ở cấp độ ma thuật.
Người đàn ông ấy chỉ đơn giản là giải trừ trạng thái linh thể của mình.
Thực ra, anh ta đã ở khu vực này từ khá lâu rồi. Chỉ là… không tồn tại ở hình dạng mắt thường có thể thấy được.
“Giờ thì.”
Anh là một vị anh hùng khoác trên mình bộ giáp.
Bộ giáp kim loại che phủ cánh tay trái từ vai, ánh lên dưới ánh đèn đường.
Trái ngược với phần giáp nhẹ bên cánh tay phải, anh cầm một cây thương dài, vượt cả chiều cao cơ thể. Một cây thương dường như làm từ gỗ.
Khác với những cây thương từng thấy trên chiến trường Nhật Bản xưa,
và bộ giáp anh mặc cũng vậy ―― toát lên phong cách phương Tây.
Dù bộ giáp và cây thương của anh trông lạ lẫm, dáng người rắn rỏi ấy lại không hề lạc lõng với khung cảnh quanh đài phun nước và rặng cây xanh.
Công viên này vốn đã là một điểm lạ lẫm giữa khu đô thị Tây Shinjuku – thành phố chọc trời đầy cao ốc hiện đại.
Một công viên rộng lớn với đài phun nước hoành tráng như thế, xuất hiện giữa lòng thành phố tối tân ấy, quả là bất thường.
“Ta đã lượn khắp trung tâm thành phố, hay nói đúng hơn là cố đến được đây…”
Anh khép một bên mắt lại, ngước nhìn lên tòa cao ốc―――
Chính là tòa nhà Shinjuku Sumitomo. Miệng anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa.
“Ngươi thật sự ở trong đó à? Ta cạn lời rồi đấy, thật khiến ta phải khâm phục ngươi đấy, thưa ngài.”
Lần linh thể hóa thứ hai.
Giống như âm thanh nước tan chảy từ đài phun, hình bóng của Lancer biến mất.
Tây Shinjuku.
Cho đến khi tòa nhà chính quyền Tokyo mới hoàn tất xây dựng vài năm trước,
tòa nhà cao nhất ở khu West Shinjuku chính là Shinjuku Sumitomo.
Từ độ cao 210 mét, ánh sáng từ bên dưới tạo cảm giác như đang nhìn xuống một đại dương sao lấp lánh.
Tất nhiên, đó không thể là sao. Chúng đều là những thiết bị nhân tạo.
Tóm lại, cũng chẳng khác mấy so với một đống lửa trại dùng để thắp sáng màn đêm.
“Vẫn như mọi khi――――”
Một trong những anh linh đang đứng ở đó.
Một người đàn ông mang khí chất vương giả, với mái tóc vàng rực rỡ.
“Không, đây chính là dục vọng của kẻ đã quá đỗi phàm tục.
Chưa từng biết thỏa mãn với năm dục vọng cơ bản, nơi đô thành này, nơi đã thâu tóm cả sự thèm khát tiêu dùng trong một kỷ nguyên hưng thịnh mờ nhạt, giờ đây đang chạm đến giới hạn một cách đầy châm biếm.
Ta, trong thân thể của một tên hề nhưng ngạo mạn như một lâu đài không vua, sẽ thiêu rụi chính mình trong ngọn lửa khoái lạc. Ta sẽ xây những bức tường thành, tất cả là để với tới thiên đường!”
Một anh hùng trong các anh hùng.
Một vị vua trong các vị vua.
Do đó, lời nói của hắn chính là thứ đang thống trị thế giới hiện tại, qua đôi mắt của đô thị này.
“Thật là nực cười. Trong một ngôi đền không có tư tế, rốt cuộc họ đang cầu nguyện với cái gì chứ!?”

Nó không phải là kiêu ngạo. Cũng không phải là sự phô trương.
Có những điều nhất định phải hiện hữu, kể cả đối với hắn — một vị vua chân chính đã xuất hiện tại Tokyo.
“Làm sao ta biết được? Loài người hình như chẳng thay đổi gì mấy kể từ thời của ta.”
Giải trừ linh thể hóa―――
Lancer hiện hình, trước mắt vị Anh Linh tóc vàng kim.
“Đó là món trưng bày của ngươi hay chỉ là đồ trang trí vậy, tên cầm thương?”
“Ai mà biết được?”
Trước mắt kẻ địch mạnh mẽ mà hắn phải giết, hắn bình thản nhún vai.
Tất nhiên, hắn cũng đã sớm nhận ra rằng người đứng trước mặt có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Các Anh Linh tham chiến trong Cuộc Chiến Chén Thánh đều có thể cảm nhận được khí tức đặc trưng của một Servant khác. Chuyện sẽ khác nếu ở một địa điểm đặc biệt nào đó, nhưng với bất kỳ Servant nào, việc mạo hiểm suy đoán và nói “Hắn đang đến gần” đều có thể là rủi ro.
Dù vậy, hắn vẫn ở lại nơi này, đứng hiên ngang như thế. Như thế.
Hắn lên tiếng, gọi người kia.
Chỉ cần nhìn, hắn đã biết đây không phải là một Servant tầm thường.
Nói đúng hơn, chỉ cần cảm nhận qua da thịt, chứ không cần tới thị giác, hắn cũng có thể nắm bắt được.
(Mà, cũng chẳng phải ta bận tâm lắm.)
Hắn nghĩ đến chân dung của chủ nhân mình.
Đó là, cô ấy sẽ phản ứng thế nào nếu hắn nói với cô về vị anh hùng màu vàng kim này? Cụ thể, hắn quan tâm đến biểu cảm mà cô ấy sẽ thể hiện.
Không đời nào, bản chất của cô ấy không phải là kiểu sẽ ngạc nhiên khi biết đối phương là một kẻ đáng gờm.
(Saber thì còn ổn, nhưng gã này thì đúng là… một ông lớn phiền phức.)
Chà, đúng là mệt thật.
Lancer khẽ thở dài, nhún vai.
Dù chủ nhân có bảo rằng, “Ta không ngại nếu ngươi giết hắn,”
Nhưng có lẽ, tốt nhất là nên dừng lại tại đây.
Ít nhất là, đối phương không phải kẻ nên gây hấn trong tình trạng hiện tại khi Bảo Khí của hắn vẫn còn bị phong ấn.
*****
―――Tại một nơi ở rìa Tokyo.
Đã từng xảy ra một cuộc xung đột xoay quanh Chén Thánh.
―――Nói chung, con người không hề biết đến nghi thức ma thuật quy mô lớn này. Chỉ duy nhất một người có thể giành chiến thắng.
―――Đó là 8 năm trước. Năm 1991.
―――Chén Thánh đã hiện hình tại Tokyo này. Dưới quyền chỉ huy của bảy Master, bảy Servant sẽ cùng tụ hội.
―――Cuộc Chiến Chén Thánh Đầu Tiên đã bắt đầu.
****
Vào một ngày nào đó tháng 2 năm 1991, lúc bình minh sớm. Quận Chuuouku, Bến cảng Harumi.
Nên so sánh bóng dáng của cụm tòa nhà trải dài dọc theo bờ biển với gì đây?
Về thời đại hiện tại, vì thông tin tối thiểu đã được tự động truyền tải cho những ai đã hiện thân dưới dạng Servant, người ta nói rằng chúng ta hoặc sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn không thể hiểu nổi khi lần đầu tiên nhìn thấy điều gì đó, hoặc thậm chí không cảm nhận được sự ngạc nhiên trước điều chưa biết―――nhưng tôi không thể chắc chắn điều đó.
‘À, tôi hiểu rồi.’ Có lẽ anh ta đã có thể phần nào hiểu được. Ví dụ, về cảnh tượng trước mắt anh ta.
Trong bóng tối của bình minh sớm sau nửa đêm, bóng lớn được tạo thành bởi các tòa nhà cao tầng ở Khu vực Ven biển Vịnh Tokyo, dù anh ta nhìn thấy nó tương phản với bóng tối của biển bên dưới, Saber không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Bến cảng Harumi.
Ngoài anh ra trên các con đường ven biển, chẳng có ai sinh sống. Saber quay ánh mắt về phía xa hơn.
Phía trên Vịnh Tokyo đen thẫm―――
Ở đó, sừng sững và thậm chí cao quý vươn lên giữa khung cảnh xung quanh, anh ta có thể nhìn thấy một hình bóng của một ngôi đền lấp lánh.
Nhưng không chỉ có một ngôi đền.
Nhiều ngôi đền được chồng lên nhau thành nhiều tầng, tạo thành một quần thể đền đài rất lớn. Nếu anh ta giả định tất cả các lối đi mà mắt anh ta nhìn thấy thực sự tồn tại chứ không phải ảo ảnh, thì anh có thể ước lượng bằng mắt rằng tổng chiều dài của nó dễ dàng lên đến vài km. Vẻ tráng lệ ấy như thể rơi xuống ngay trên mặt biển, tựa như bầu trời đầy sao. Trong thành phố mất đi phần lớn ánh sao vì ánh sáng rực rỡ trên mặt đất, cảnh tượng này thật là mỉa mai.
Không nhận ra, anh đã bị mê hoặc bởi nó.
Anh không thể nói rằng mình biết nhiều, chỉ có kiến thức tối thiểu, nhưng nó không khác nhiều so với bóng dáng những tòa nhà chạy dọc theo vịnh biển.
Đám đèn lấp lánh nổi trên mặt biển thật đẹp.
Không kiềm chế bản thân, cảnh tượng ấy thật sự xứng đáng để anh trân trọng.
Nhưng. Tuy nhiên, đó không phải ánh sáng của một bầu trời sao thật sự.
Nó chỉ là sự phản chiếu năng lượng ma thuật do anh linh mà anh phải đánh bại mang đến cùng ánh sáng ấy.
Tên gọi―――Thật sự đây là một quần thể đền đài sáng rực lớn lao.
“Phép thuật tối thượng của Rider, hả? Tôi không muốn để em đi vào một nơi thế này.”
“Manaka.”
Khi gọi tên cô Master bên cạnh, anh quay người lại.
Khi ánh sáng lấp lánh của ngôi đền được phản chiếu trên cô, đôi mắt mơ màng của anh dõi nhìn cô đầy lo lắng.
Ví dụ, nếu toàn bộ thành phố này không phải là chiến trường nơi anh sẽ giao đấu để tìm Chén Thánh, thì với tư cách một hiệp sĩ, anh tin rằng anh nên dâng tặng cho cô một bài thơ―――cho đôi mắt cô, nơi chứa đựng vẻ đẹp tuyệt vời như thế.
Giống như trí tuệ của các vì sao ngự trị trong đôi mắt cô. Nhưng đôi mắt đó đang mờ đi, run rẩy không yên.
Saber hiểu rằng nguyên nhân là bởi sự lo lắng của cô gái đang giấu kín trong sâu thẳm ánh mắt.
“Ngôi đền đó được dựng lên nhằm triệu hồi tôi. Chính xác hơn, là tôi, Archer và Lancer. Thấy rằng động thái của hai người kia vẫn chưa rõ ràng, ít nhất tôi phải đi. Nếu không, hắn có thể thực hiện lời tuyên bố của mình.”
“Không được đâu. Sao một mình anh có thể làm được chứ!?”
“Tôi nhận thức được sự nguy hiểm.”
Rider, người có thể điều khiển nhiều Phép thuật Tối thượng, là một anh linh mạnh mẽ dù chỉ là một cá thể riêng lẻ. Hơn nữa, khi biết rằng ít nhất hai con quái thú khổng lồ đã thể hiện sức mạnh trong trận chiến gần đây hiện đang có mặt bên trong ngôi đền trên mặt biển, không khó để tưởng tượng ngôi đền đó chính là một mối đe dọa đối với anh.
Ngôi đền đó rất có thể là thứ tương tự như một Cố Hữu Kết Giới – Reality Marble.
Các Bảo khí (Noble Phantasm) do các anh linh tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh điều khiển nhìn chung đều là những vũ khí mạnh mẽ, nhưng cái của Rider thuộc cấp độ khác hẳn. Thực sự, có thể nói đối thủ của anh ta khác hẳn về tầm cỡ so với những anh hùng và bậc vĩ nhân bình thường. Có thể anh ta chỉ đơn giản tự gọi mình là “vua của các vị vua.”
Và anh ta khao khát danh hiệu đó. Muốn phân định nó với Saber.
Nếu Saber không đáp lại “lời mời” tới ngôi đền vĩ đại kia, nhìn thấy từ xa, thì có thể anh ta sẽ biến toàn bộ Tokyo thành biển lửa mà không chờ đến bình minh với chiếc tàu mặt trời bay của mình. Vì Rider có sức mạnh vừa đủ để thực hiện hành động bạo lực như vậy, nên số người đối đầu với anh ta rất ít. Nhưng anh thực sự cảm thấy anh linh này không phải kiểu người chỉ biết đe dọa suông.
Tokyo. Thủ đô này, ở tận cùng phía đông.
Nó sẽ không bao giờ là nước Anh đối với anh ta, cũng không phải những người sống ở đó là thần dân của anh ta.
Dù vậy―――
“Đây là mong ước ích kỷ của tôi. Tôi… tôi muốn ngăn chặn anh ta!”
“Thật sao, em hiểu rồi. Vậy ra, đôi khi anh cũng có thể than thở như một đứa trẻ con.”
“Tôi xin lỗi.”
“……. Đừng làm mặt như thế. Người đáng lẽ phải làm gì đó cho anh chính là em, với tư cách Master của anh.”
Cô gái, người là Master của anh, gật đầu nhẹ nhàng. Vốn dĩ đó là những lời không thể tin được.
Cô gái trẻ tuổi này, trong khi phải đối đầu với kẻ thù là người đứng đầu một gia tộc bí ẩn được điều khiển bởi các pháp sư mang nhiều tên tuổi khác nhau, người tự hào rằng “sẽ tự mình xử lý mọi chuyện” và vân vân, ngay cả khi cô có năng khiếu bẩm sinh về ma thuật, thì trước hết, anh nên đánh giá xem cô đang nói điều không thể hay không. Gia tộc đó nằm trong khu vực núi ở phía tây Tokyo, ẩn sâu trong xưởng ma thuật được bảo vệ bởi những rào chắn cực kỳ kiên cố.
Trong một pháo đài ma thuật, hoặc thậm chí trong một mê cung đầy bẫy chết người.
Một cô gái yếu ớt không thể nào lẻn vào đó được. Ngay cả khi cô có thể làm được, cũng không thể nào đối đầu và sống sót qua một trận chiến ma thuật với hàng chục pháp sư đối thủ, chỉ một mình cô.
Nhưng, Saber lặng lẽ nói với cô gái: “Cảm ơn em.”
Bởi anh đã biết sức mạnh của Master sẽ cùng anh bước vào Cuộc Chiến Chén Thánh.
“Chà, thật đấy! Anh đúng là một hoàng tử rất kiêu ngạo, anh có biết không?”
Master của anh―――
Sajyou Manaka, đến gần và tựa sát vào anh.
Chiếc váy xanh của cô hòa lẫn với bộ giáp bạc và xanh của anh. Rõ ràng là cô không muốn khiến anh cảm thấy sức nặng cơ thể mình. Mặc dù gần đây họ đã rất thân thiết, Manaka vẫn luôn tránh chạm trực tiếp vào Saber.
“Anh thật sự không thể ngừng việc cứu người khác, phải không? Họ thật mong manh và chóng qua, loài người ấy mà.”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô, lòng bàn tay hướng về phía áo giáp bạc của anh. Cô đặt nhẹ lòng bàn tay lên ngực anh. Thực ra, cô dừng lại ngay bên bờ ranh giới ấy……
“Anh luôn làm em lo lắng.”
Má cô phồng lên một chút. Đó là một cử chỉ rất duyên dáng.
Nếu không phải vì cuộc tàn sát đen tối này và những chuyện khác, thì đây chắc chắn là một cử chỉ của đóa hoa trong một khu vườn đầy nắng rực rỡ, gợi nhớ đến sự rực rỡ và ngây thơ. Rồi bất chợt, cô ngước nhìn Saber với vẻ mặt như vừa nảy ra một ý tưởng.
Biểu cảm của cô hơi trở nên u ám.
“Em lo cho anh. Lo lắng, lo lắng đến mức có thể khóc được, nhưng…” Cô mỉm cười trên khuôn mặt đầy băn khoăn.
“Nhưng em biết, em không lo lắng đâu, ở một nơi sâu thẳm trong lòng em vẫn có một phần như thế. Bởi vì em biết anh sẽ không bao giờ thua, dù phải đối mặt với bất kỳ anh linh nào. Thanh kiếm anh cầm sẽ xé tan mọi kẻ thù, ánh sáng mà anh tỏa ra sẽ nghiền nát tất cả đối thủ. Này, Saber. Saber của em. Ngay cả khi Cuộc Chiến Chén Thánh có thể lại diễn ra lần nữa, thì em―――”
“Tôi sẽ không thua. Trước bất kỳ ai, đúng không?”
Lời nói nhẹ nhàng.
Giọng anh hòa tan hoàn toàn vào bầu trời đêm, nơi có vài vì sao lấp lánh đối lập với mặt biển.
Ngay sau đó―――
Một hình hài khổng lồ lao tới. Phản xạ tự nhiên, anh quay vòng tay ôm lấy eo Manaka, lấy tư thế phòng thủ.
Anh phản công mà không suy nghĩ. Trong khi chỉ tập trung vào việc bảo vệ hoàn hảo cho Master, anh sắc bén nhìn về phía đó. Chưa đầy hai giây, bóng dáng đã hiện rõ trong tầm mắt. Hình hài khổng lồ, chắc chắn lao xuống từ trên vịnh Tokyo, đáp đất ngay trước mắt anh.
Thân hình khổng lồ của nó, to lớn hơn cả một xe bán trailer, tiếp đất êm ái không gây ra cú va chạm nào.
Tốc độ và khối lượng của nó bỏ qua lượng năng lượng khổng lồ lẽ ra phải tác động lên thân thể và mặt đường cứng, phá vỡ quy luật vật lý, đồng thời tạo ra cơn gió nhẹ đủ để lay động tà váy của cô gái.
Nó có khuôn mặt người. Nó là sư tử.
Với chiếc mũ đầu đặc trưng, nó có thân thể sư tử – chúa tể muôn loài.
Khổng lồ. Thân hình đồ sộ. Bộ khung khổng lồ.
Một sinh vật kỳ diệu sở hữu sức mạnh áp đảo.
Nó nhìn Saber và Manaka bằng đôi mắt không ánh sáng, với vẻ yên lặng đầy tính linh thiêng. Là một trinh sát, tiền vệ? Hay là sứ giả có chủ đích tới báo lời mời thứ hai?
“Con nhân sư Sphinx của Rider―――”
Tên của sinh vật khổng lồ tuôn ra từ Saber.
Đó là tên gọi của một sinh vật không nên xuất hiện trên mặt đất trong thời hiện đại này. Một quái vật huyền thoại từng được nhắc đến ở Babylonia và Hy Lạp cổ đại, đầu người thân sư tử. Trong quá khứ xa xôi, ở Ai Cập cổ đại cách đây vài nghìn năm, nó là sinh vật bốn chân huyền thoại bị kinh sợ như hiện thân của cơn gió cuồng và lửa, hiện thân của Horus cai quản bầu trời. Một tên gọi khác của nó là Abū al-Hawl.
Sinh vật đầy truyền thuyết từ Địa Trung Hải đến Tây Á. Nếu một pháp sư mới vào nghề đứng ở đây, họ có thể hiểu nhầm ngay là “Đây là quái thú gì mà hắn ta triệu hồi.” Tuy nhiên, hoàn toàn không có lý do gì để gọi nó là Quái Thú.
Vậy nó là gì? Đó là―――
Một thứ tồn tại trong truyền thuyết. Một thứ ngủ yên trong ảo ảnh. Một thứ hiện hữu trong những huyền thoại.

Một huyễn tưởng chủng.
Một con thú được tưởng tượng ra. Một sinh vật chỉ được nhắc đến trong những truyền thuyết cổ xưa.
Không giống bất kỳ sinh vật nào đã biết, những thực thể này, đã biến hình thành dạng bí ẩn, được phân loại theo cấp bậc triều đình thành ‘Quái Thú’, ‘Huyễn tưởng chủng’ , và ‘Thần Thú’
Trong trường hợp này, con thú vĩ đại này thuộc về một loại khác.
Nó là thứ khiến quỷ thần phải quỳ gục, phá hủy ảo ảnh, và cai quản mặt đất bằng sức mạnh thiêng liêng của mình.
Một Thần Thú―――Thuộc hàng bậc cao nhất không thể nghi ngờ nếu loại trừ các loài rồng, nó là một con thú của thời đại thần thánh!
“■■■■■■■■■―――――!”
Con Thần Thú khổng lồ gầm lên. Gương mặt vốn im lặng của nó vặn vẹo đầy tức giận, thể hiện một biểu cảm hoang dã với hàm răng lộ ra giống như con người mang đầy thù hận, nó hú lên trời với vài vì sao lấp lánh.
Sự yên tĩnh của Bến cảng Harumi bị phá vỡ ngay trong khoảnh khắc đó.
“Cứ tiếp đi, Manaka. Tôi sẽ giải quyết chuyện này và tiến đến đền thờ của Rider.”
“Saber.”
“Manaka, xin hãy cẩn thận.”
‘Có lẽ, ta sẽ chẳng bao giờ trở thành một hiệp sĩ tao nhã.’
Nửa tự động, hắn nghĩ trong một góc nhỏ của trí tuệ và suy nghĩ chuyên về chiến đấu.
Trong tình huống phải nở một nụ cười với cô gái đang lo lắng cho sự an toàn của hiệp sĩ, hắn chỉ liếc một ánh mắt sắc lẹm về phía con quái vật.
Đáp lại, Saber nhẹ nhàng rời tay khỏi vòng eo cô gái, chạm nhẹ lên vai cô.
“Em … hiểu rồi.”
Cô gái lặng lẽ gật đầu.
Từ đôi môi hé mở của hắn, những lời chỉ là sự khẳng định đơn giản. “Không, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi chạy thoát.”
Gầm lên như muốn nói điều đó, con thú khổng lồ chỉ điều khiển ánh mắt khi Saber chuẩn bị rút thanh kiếm vô hình của mình.
Và rồi―――
“Ho, ho. Thật thú vị! Chỉ có một Servant chống lại ‘thú’ của chúng ta sao? Dù chỉ là một phần sức mạnh của ta, vinh quang của ta, khi đối đầu với con thú thân sư tử vùng cát nóng có thể tàn sát cả một đạo quân……”
Trên Vịnh Tokyo, có một quần thể đền thờ lớn. Bên trong phần sâu nhất của đền chính.
Trong một căn phòng tối với quả cầu huyền bí khổng lồ và đầy điềm xấu.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt từ vài mạch máu giống như các mạch phép thuật khổng lồ, vị vua mỉm cười.
“―――Thế thì được rồi. Trong trường hợp đó, hãy cho ta thấy hết sức chống cự của các ngươi, những kẻ không ánh sáng.”
Harumi, Khu Hội chợ Thương mại Quốc tế Tokyo. Trên con đường chính của khu vực.
Không nghi ngờ gì, từ “bị giẫm nát” là từ rất phù hợp.
Mặt đường nhựa bị nghiền nát đột ngột dưới những bước chân khổng lồ, một đoàn xe bán tải bị nghiền nát dưới sức nặng của cú đáp xuống.
‘Dù có người vẫn than phiền về sự xuống cấp của nó, nhưng ý nghĩ rằng những bức tường bên ngoài của một nơi có thể chứa hàng ngàn người lại bị nghiền nát đột ngột bởi chân trước của một con thú là hoàn toàn không thể tin được,’ ai đó có thể nghĩ vậy.
Đã là thời điểm đầu bình minh, liệu có phải anh ta chỉ may mắn vì nơi này không có người ở?
Trận chiến giữa Saber và Sphinx đã lan tới đây, khu vực tương đương một trung tâm triển lãm cực lớn. Móng vuốt của nó mang đến sự tàn phá vượt xa dự đoán của Saber qua vẻ ngoài, cùng với răng nanh, lần lượt tấn công hắn với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nó nhanh hơn rất nhiều so với các loài vật bình thường, ví dụ như con sư tử con hay hổ. Răng nanh và móng vuốt của nó cần đạt tốc độ bao nhiêu để thực hiện mọi động tác với thân hình khổng lồ như vậy?
Sóng xung kích và tiếng động phá hủy vang vọng sau mỗi đòn tấn công kể lại một thực tại thật kinh ngạc. Khi chạy qua mặt đường, tường và mái nhà, Saber né tránh những đòn đánh đó.
Anh tránh các đòn tấn công khổng lồ.
Anh né tránh những đòn liên tiếp nhanh chóng.
Trong khi né tránh hết thảy, anh tập trung ánh mắt chính xác vào trung tâm của con thú khổng lồ. Anh chờ đợi cơ hội phản công, đồng thời nắm rõ hình dáng tổng thể của mục tiêu. Dù là thói quen trong cách đánh, hay khoảng nghỉ giữa các đòn liên tiếp, anh đang chờ “khoảng trống” đó.
Nhưng. Con thú khổng lồ dường như sở hữu trí thông minh rất cao.
Nó sử dụng khả năng bay, tấn công liên tục theo cách di chuyển 3D bất quy tắc từ mọi hướng, không hề có dấu hiệu giảm nhịp độ.
Điều mà Saber chờ đợi là một hành động mà anh có thể nhận biết.
Và rồi, một lần nữa―――
Nó cho thấy rằng nó còn biết tung ra một đòn giả.
Một cú đánh vô ích được thực hiện một cách cố ý giữa những đòn tấn công liên tiếp. Nó phá hủy bức tường của hội trường, khiến các mảnh vỡ bay tung tóe. Dù các Servant về cơ bản không bị ảnh hưởng bởi các đòn tấn công không chứa ma lực, họ vẫn có thể bị tác động ở một mức độ nhất định bởi “hiệu ứng thứ cấp do các đòn tấn công có ma lực gây ra.”
“………ngh!”
Anh né tránh những mảnh bê tông cốt thép đang bay tới, và ngay khoảnh khắc đó……
Một điều chưa từng xảy ra trước đó: một đòn tấn công toàn lực với tốc độ tối đa của con thú khổng lồ, sử dụng cả bốn chân!
Pha né tránh thứ hai của hắn – để hủy bỏ hướng né tránh ban đầu trước các mảnh vỡ – đã quá muộn. Anh không kịp nữa rồi.
Trong tình huống đó, Saber chọn dùng lưng kiếm của mình như một tấm khiên và giơ lên chắn trước cơ thể.
Đây không phải là một cú né hoàn toàn, mà là một tư thế phòng thủ để đỡ trực diện đòn tấn công―――!
Một cú va chạm. Nặng. Quá nặng.
Sử dụng thêm một vụ bùng phát ma lực cùng lúc với luồng ma lực hệ phong dần được giải phóng từ Invisible Air – một Bảo Khí bao quanh thanh kiếm vô hình của hắn – Saber một lần nữa không dừng lại khi phải đón lấy cú tông sấm sét từ con thú khổng lồ. Một cú va chạm đủ để khiến cả cơ thể anh như muốn vỡ vụn giáng xuống. Một ảo giác như thể có tiếng kim loại vang vọng từ đâu đó – là tiếng của toàn bộ bộ xương anh đang kêu răng rắc? Dù vậy, kẻ thực sự nhận tổn thương sau cùng không phải là anh.
Dù cú tông khiến nó đập xuống mặt đất và đâm xuyên qua một vài bức tường bên ngoài hội trường, con thú khổng lồ đó có vẻ như đang có ý định khiêu khích để dụ anh tung ra đòn kết liễu bằng móng vuốt.
(Tôi hiểu rồi.)
Saber nhận ra, trong một góc suy nghĩ của mình.
(Quả là một con thú khủng khiếp……!)
Luồng gió phóng ra từ thanh kiếm của anh với sức mạnh dữ dội, đổi hướng. Từ hình thức vốn dùng để chặn đòn trực diện, nó chuyển sang dạng đẩy bật. Đồng thời, Saber xoay người liên tục sang bên, rồi bật nhảy. Kết hợp cùng một đợt bùng phát ma lực từ gót giày, anh phóng ra xa hơn.
“Quả thật…”
Anh khẽ buông một hơi thở.
“Nếu ngươi là một kiếm sĩ bình thường, có lẽ ta không thể địch lại. Nhưng―――”
―――Anh đổi thế đứng.
Con thú, không hề khai thác kẽ hở trong bộ giáp của anh, thậm chí cũng không hề do dự trước mũi kiếm đang chĩa về phía nó.
Dĩ nhiên rồi. Kẻ địch không phải hiệp sĩ hay binh lính, không phải xe tăng hay cung tên, cũng không sử dụng loại ma thuật vô nghĩa nào. Nó như một cơn bão cuồng nộ, không gì khác hơn là một con thú bất thường.
Vì vậy, Saber thay đổi thế đứng của mình. Dù sao thì, đối đầu với một con thú khổng lồ cao hơn anh nhiều lần không phải là điều có thể giải quyết bằng những kỹ thuật kiếm thuật truyền thống vốn được rèn luyện cho chiến trường giữa người với người.
Anh mở rộng khoảng cách giữa hai chân, hạ thấp trọng tâm.
Giơ thanh kiếm vô hình được giữ bằng hai tay lên ngang vai phải, anh dồn toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào đó.
Anh giải trừ lớp giáp toàn thân.
Anh tập trung toàn bộ ý thức vào mặt đất bị dày xéo dưới chân mình.
Tư thế này―――
Là để hạ sát một con quái thú mang trong mình huyền bí.
Không hề có sự hấp tấp hay dao động nào trong đôi mắt xanh của Saber.
Dĩ nhiên rồi. Bởi đây không phải lần đầu tiên anh phải làm điều này.
Những móng vuốt và răng nanh vượt xa chiều cao của chính anh, nặng hơn cả rìu chiến hay đại kiếm mà những chiến binh khổng lồ vung lên, sắc bén, nhanh nhẹn, và mang theo ý đồ giết chóc. Không cần đếm lại những con quái vật tương tự mà anh đã gặp chỉ trong vài ngày gần đây, Saber vẫn còn nhớ những trận chiến với những sinh vật mang hình hài huyền bí; những tồn tại vượt qua cả nhân loại.
Rồng ác, người khổng lồ, thú dữ, và những thứ gầm rú.
Anh đã đến và tiêu diệt toàn bộ lũ quái vật độc ác đó – những kẻ từng âm mưu xâm phạm đất nước Anh. Bởi vậy, đúng thế, anh đã biết cách chiến đấu với chúng rồi!
“■■■■■■■■■■■■■■―――――!!”
Ngọn lửa thiêu đốt.
Bầu không khí nghiền nát.
Thỉnh thoảng, tiếng gầm của con thú – vừa giả vờ vừa hiện thân cho quyền năng của một vị vua – bất ngờ ập đến Saber, biến thành một cơn bão lửa thổi tan và thiêu rụi kẻ địch.
Như thể được gọi đến bởi tư thế của kiếm sĩ, đó là một đòn đánh siêu nhiên mở đầu đầy mãnh liệt!
Một đòn tấn công điên cuồng như thể gói gọn một mảnh quyền năng của thần trời Horus, lập tức thiêu cháy thành tro một hàng cây dọc đại lộ chính, và đánh trúng tòa nhà phía đông――― của khu triển lãm khổng lồ với mái vòm.
Tòa nhà phía đông của hội chợ thương mại – thường được giới trẻ gọi bằng biệt danh gắn liền với một “quái vật” trong các bộ phim hiệu ứng đặc biệt vì hình dạng của nó – tan chảy như kẹo đường nóng chỉ trong vài giây.
Nếu vậy thì Saber ở đâu?
Anh đã bị ngọn lửa thiêu cháy, bị gió nghiền nát, hay tan biến như làn sương sau khi mất đi lõi linh hồn và cơ thể tạm thời?
Không. Không phải vậy.
Hãy nhìn đi – cái đầu của con thú khổng lồ. Ngay tại vị trí đáng lẽ là khuôn mặt người của nó, giờ đây là một lỗ hổng khổng lồ há rộng.
Biến đổi cả thân thể lẫn thanh kiếm của mình thành một mũi tên duy nhất, được kéo căng hết mức như một cung tên đã nạp, Saber đã xuyên phá cơn bão lửa và đâm xuyên qua cái đầu của con thú từ ngay phía trước.
Nhưng, hình bóng của kiếm sĩ không hề xuất hiện phía bên kia lỗ thủng lớn nơi đầu con thú. “Hắn ở đâu?” — Con thú khổng lồ đã mất mặt, với sức sống dị thường, bắt đầu quay đầu – cái đầu mà có lẽ phần lớn não đã bị phá hủy – nhìn quanh điên cuồng để tìm anh.
―――“Hắn ở phía trên.”
Vị kiếm sĩ bạc của bầu trời, đang xoay vòng ở độ cao khoảng 200 mét trên không, đang đặt chân một cách vững chắc lên bầu trời đêm đầy sao. Ngoài chuyển động rơi, anh còn tự tăng tốc bằng cách thực sự đạp vào không khí, trong tư thế chuẩn bị tung ra nhát chém thứ hai – đi kèm với cú bộc phát ma lực lần hai. Lúc này, anh đang vung lên thanh kiếm vô hình một cách uy mãnh. Với đòn đánh thứ hai này, rõ ràng mục tiêu là chém đôi con thú khổng lồ.
Khi khuôn mặt vẫn chưa hồi phục, con thú khổng lồ ngửa mạnh phần thân trên. Như thể đang tuyên bố rằng ngay cả những tổn thương ở đầu cũng không đủ để gây sát thương nội tại, nó nhằm thẳng vào kiếm sĩ với cả hai móng vuốt trước đã hóa đỏ rực bởi ma lực. Nó phản đòn cú lao từ trên xuống của Saber bằng đòn tấn công đồng thời từ trái và phải. Không có mặt, không có mắt, không rõ liệu nó còn nhìn thấy hay không, nhưng móng vuốt của nó vẫn quá chính xác. Chúng cũng cực kỳ nhanh. Dù có trang bị giáp kết tinh từ ma lực hay không, điều đó chẳng nghĩa lý gì trước những móng vuốt này.
Bởi vì lúc này, Saber không còn chỉ là kẻ tiêu diệt những kẻ thù của Rider.
Hai chân trước của nó―――
―――Móng vuốt đỏ rực vỡ vụn.
―――Trước lưỡi kiếm vô hình đang xoay tốc độ cao.
―――Trước lưỡi kiếm khiêu vũ tàn nhẫn.
Liệu đây có phải là một sự xâm phạm?
Có lẽ, anh cũng không gọi đó là một nhát chém.
Sử dụng Barrier of the Wind King kết hợp với một cú bộc phát ma lực dồn toàn lực, Saber đã quay cả cơ thể và thanh kiếm sang ngang ở tốc độ cao, gọt dần móng vuốt của con thú khổng lồ trong khi vẫn đang rơi xuống. Không ai có thể đếm được anh đã xoay bao nhiêu vòng trong vài giây đó. Và giờ đây, con thú khổng lồ cũng không còn mắt hay mặt.
Hơn thế nữa, trong lúc vẫn tiếp tục xoay tròn, đòn đánh từ trên cao của anh đã lập tức chém từ đầu xuống thân con thú khổng lồ vô diện đó.
Chém đôi nó―――
Anh không thể nói là mình đã chém đôi một cách hoàn hảo.
“Bây giờ.”
Khi Saber đã đáp xuống đất và đứng dậy.
Con thú của gió và lửa giờ không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại dấu tích của các chi của nó.
“Như đã hứa. Giờ là lúc kết thúc, Rider.”