Vol 2 – Chương 3: Lại một cô gái gặp gỡ Saber
Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver Vol 2 – Best Friend – Người bạn thân
Tác giả: Hikaru Sakurai
Minh họa: Nakahara
Chương 3: Lại một cô gái gặp gỡ Saber
――――Hiệp sĩ giáp bạc và áo choàng xanh sẽ bảo vệ tôi.
Khỏi con quái vật đen gào thét.
Khỏi sát ý không thể nhầm lẫn đang bao trùm phía trên tôi.
Trong khu rừng tối tăm. Anh vung thanh kiếm vô hình dưới ánh trăng đổ xuống không ngừng qua kẽ hở của những tầng mây đang tan vỡ.
Anh cứu tôi.
Anh đánh bại kẻ thù đáng sợ của tôi. Rồi mỉm cười với tôi đầy dịu dàng.
Một chuyện như vậy――――
Nếu lý trí của tôi còn hoạt động đúng, thì điều đó là không thể nhầm lẫn. Dù biết rõ rằng điều đó là không thể. “Không thực tế chút nào, chắc mình đang mơ,” tôi vẫn không thể ngăn những suy nghĩ ngu ngốc ấy trào dâng trong tâm trí.
Một ý tưởng hoang đường như thể từ một đứa trẻ con.
Ngay cả những bạn học cấp một của tôi chắc cũng có những giấc mơ hợp lý hơn đôi chút. Đúng vậy, đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Thế mà. Tại sao?
Tại sao tôi lại có cảm giác rằng khung cảnh trước mắt mình không phải là một phần thực sự của Cuộc Chiến Chén Thánh, mà giống như một cảnh trong cuốn truyện tranh mà mẹ đã đọc cho tôi từ rất lâu về trước?
Tôi tự hỏi. Và tôi nghĩ.
Rằng một hiệp sĩ chân chính sẽ không bao giờ làm tổn thương một người phụ nữ hay một đứa trẻ.
Vì vậy, cho dù anh ấy là một Servant phục vụ cho một pháp sư thù địch, tôi chắc rằng anh ấy sẽ không giết tôi――――
“Cô không sao chứ?”
Thấy không, hiệp sĩ lên tiếng gọi tôi. Y như trong cuốn truyện tranh.
Ấm áp, dịu dàng, giống hệt một hiệp sĩ bước ra từ chuyện cổ tích.
Như thể anh đang cố gắng trấn an tôi — người đang đông cứng và run rẩy.

“Hắn ta đang cố tình đánh mất lý trí. Cô nên rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tôi cố gắng gật đầu trước giọng nói của hiệp sĩ. Nhưng tôi vẫn không thể cử động.
Tuy nhiên, lần này, không phải vì sợ hãi.
Tôi không thể cử động vì tôi đang chăm chú dõi theo trận chiến giữa con quái vật và hiệp sĩ đang diễn ra trước mắt.
Một trận chiến với tốc độ cao đến mức khó có thể theo kịp, dù là với đôi mắt đã được tăng cường bằng phép thuật. Những chiêu thức điêu luyện của hiệp sĩ rực rỡ kia.
Cứ như thể kết giới linh lực của Caster hoàn toàn không có tác dụng với anh. Anh tiếp tục chiến đấu như thể bản thân được bao bọc bởi chính ngọn gió.
Thực tế thì anh hẳn phải đang chịu đựng những hạn chế khủng khiếp. Ngược lại, con quái vật đang cử động một cách vụng về, như thể nó thực sự đang phải gánh chịu tác động từ kết giới.
Ngay cả tôi – người chẳng hiểu gì về kỹ thuật chiến đấu tay đôi – cũng có thể nhận ra rằng ưu thế của hiệp sĩ là rõ ràng.
Cuối cùng, con quái vật cứ vung vuốt một cách tuyệt vọng trong khi thở hổn hển vì lép vế, rồi biến mất dưới dạng linh thể.
Tiếng gào đầy tức giận của nó còn vang vọng lại.
Dưới ánh trăng.
Chỉ còn tôi và hiệp sĩ đứng trong khu rừng đen tối.
Và rồi.
Vị hiệp sĩ không mang kiếm ấy quay ánh mắt màu lục nhìn về phía “tôi” chỉ một lần.
“Ta rất mừng vì cô vẫn bình an.”
Anh nói thế. Nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
Anh thật sự――――
……mỉm cười với tôi.
Khi đôi mắt xinh đẹp của anh lấp lánh trong ánh trăng――――
――――Cuộc gặp gỡ bất ngờ với hiệp sĩ, cuộc chạm trán với con quái vật. Kim đồng hồ quay ngược lại chỉ một chút từ thời điểm ấy.
Đó là một sự việc xảy ra trong khu rừng tối. Một sự việc vào đêm muộn.
Gió đang thổi.
Những tán cây có màu tối không khác gì bầu trời đêm xào xạc trong gió.
Mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây dày, nên bầu trời đêm trở nên đen kịt, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt.
Một khu rừng đen. Đúng vậy, cách gọi ấy thật phù hợp. Dù đang ở trong mùa lạnh tĩnh lặng này, nơi rậm rạp toàn những cây lá kim ấy chắc chắn sẽ dễ khiến người ta lầm tưởng là “rừng thật”, nếu cảnh tượng ấy hiện ra khi bạn tỉnh dậy giữa đêm.
Một không gian giống như rừng. Một bóng tối dày đặc.
Đây là một phần khuôn viên biệt thự Reiroukan, được xây dựng như một pháo đài ma thuật. Nếu phải phân loại, có lẽ có thể gọi đây là sân sau?
Nó rộng đến mức không thể chỉ diễn tả bằng một từ. Người ta nói rằng nơi này vẫn đủ chỗ để chứa gọn vài tòa nhà tiểu học cả sân trường, và dân địa phương vẫn gọi nó là “rừng.”
Khu Rừng Đen của nhà Reiroukan. Khu vườn của bóng tối.
Giờ đây, có một dáng người nhỏ bé đang ở đó.
Một cô bé đơn độc.
Cô bước đi trong bóng tối mà không hề tỏ ra sợ hãi.
Không mang theo ánh sáng từ đèn pin, cô vẫn bình thản, như thể không khác gì ban ngày.
Thật ra, cô còn quá dửng dưng.
Đôi mắt của cô, được truyền sức mạnh ma thuật, có thể dễ dàng nhìn xuyên màn đêm.
Có thể nói hơi phóng đại―― rằng đó là một dạng sơ khai của ma nhãn, nhưng dù sao đi nữa, những bóng tối dày đặc do màn đêm mang lại cũng không hề gây trở ngại cho cô gái ấy.
Cô gái――――
Reiroukan Misaya lặng lẽ bước đi trong Khu Rừng Đen.
Trên khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ căng thẳng, dù chỉ là đang đi lại trong khuôn viên biệt thự của chính mình.
Bởi vì, rốt cuộc, cô đã nhận ra.
Misaya – người đã phái các sử ma bay đi khắp khuôn viên – nhận ra rằng trong số các kết giới của Caster, vốn được đan dệt một cách hoàn hảo đến mức không ngoa khi gọi là “tuyệt đối”, lại có một chỗ “rách” nhỏ tại khu vực phía sau nhà này. Cô đã hiểu được phần nào:
‘Dù Caster đã có mặt ở đây, vẫn có khả năng một Servant nào đó đang cố gắng đột nhập vào.’
Tất nhiên, chưa từng có kẻ nào đột nhập hoàn toàn thành công.
Tuy chỉ mới cố gắng tiếp cận rìa khu rừng, nhưng quả thực việc xâm nhập ở một mức độ nào đó đã được cho phép. Tất cả là vì cái “vết rách” ấy.
Một “vết rách” xuất hiện một cách cố ý vào ban đêm.
(……Tuy nhiên, ta không nghĩ rằng một kẻ có thể tạo ra một kết giới hoàn hảo như thế lại có thể mắc lỗi ngớ ngẩn như vậy.)
Misaya nghĩ thầm trong đầu.
Thông thường, cô biết điều đúng đắn phải làm là lập tức báo cáo việc này.
Nhưng lúc này, cha cô và Caster đang tất bật đi khắp nơi. Mới chỉ ít phút trước, khi cô lén quan sát căn phòng của cha mình qua linh thú, ông đang trao đổi điều gì đó rất nghiêm túc với Caster.
Nếu đã như vậy, thì chính cô là người phù hợp nhất cho việc này.
“Ta sẽ lặng lẽ sửa nó bằng chính đôi tay này.”
Phải, Misaya đã nghĩ như vậy.
Dù con đường đúng đắn là xin phép và báo cáo, cô vẫn tự tin rằng mình đang đưa ra một quyết định hợp lý và hiệu quả.
Đồng thời, dù có thể cô mang trong mình tham vọng của tuổi trẻ, Misaya không cho phép bản thân tự nhận thức điều đó.
Dù mới hôm trước cô đã bị Rider khiến nhận ra mình còn quá non nớt――――
(Không sao đâu. Việc này sẽ xong ngay thôi.)
Nếu chỉ là một “vết rách” nhỏ, cô hoàn toàn có thể sửa lại được.
Khi phái linh thú đi dò xét từ trước, cô đã xác định chính xác vị trí. Chỉ cần đến nơi là hoàn tất nhanh chóng.
Thanh dao găm mà cô luôn mang theo bên mình, không rời dù chỉ một giây – thanh kiếm Azoth do Caster trao cho – có hiệu năng vượt trội hơn bất kỳ ma cụ nào từng được ông cô để lại. Nó đủ để cô hoạt động như một pháp sư hạng nhất, tuy vẫn chưa thể sánh với Caster hay cha mình.
“……Đây rồi.”
Một lúc sau, cô tiến bước trong bóng tối.
Cô băng qua Khu Rừng Đen – nơi chứa đầy những bẫy chết người mà chỉ cần lỡ chạm vào là mất mạng ngay lập tức – theo một lối đi đã được chỉ dạy trước, đảm bảo an toàn nếu đi đúng tuyến. Và cô cứ thế bước tiếp.
Khoảng hai mươi phút đã trôi qua từ khi cô đặt chân vào khu rừng.
Misaya đã tìm thấy “vết rách” được nhắc đến.
Bức tường ma thuật – được dệt nên đẹp đến mức khiến người ta say mê – giờ đây có một lỗ hổng lớn đến mức vừa đủ cho một người chui qua.
Cứ như thể nó đang cố tình mời gọi cô tiến vào.
“Haa…” cô khẽ hít một hơi.
Đúng vậy. Đây là……
Không còn nghi ngờ gì nữa. Misaya hiểu ngay lập tức.
Dù bề ngoài có vẻ như là kết quả tự nhiên, đây là do con người cố tình tạo ra.
Nhằm dụ dỗ những kẻ xâm nhập ngu ngốc, bằng cách cố ý tạo ra một “vết rách,” rồi giáng xuống chúng những cạm bẫy ma thuật khủng khiếp với vô số tinh linh ẩn náu bên trong――――
“Rrrrrrgh―――――!”
Ngay khoảnh khắc ấy. Một tiếng gầm vang lên. Một tiếng hú như dã thú.
Một cái bóng đáng ngờ đang cố xác định và xâm nhập “vết rách”—không, “lối vào”—trong kết giới đã được xây dựng như một lãnh địa bất khả xâm phạm bằng phép thuật. Nó chỉ cách Misaya vài mét.
Quá gần.
Một cái bóng kỳ quái đang gào thét. Kẻ địch. Bình thường thì, đúng, nó sẽ là con mồi sập bẫy.
Tuy nhiên, vào chính thời khắc này—
Đã có người không nên có mặt ở đây.
Thực thể ngoại lai mang tên Misaya――――
“Hiii!”
Ngay lập tức, cô cố gắng thông báo cho cha và Caster thông qua sử man cô đã để lại ở khu nhà chính.
Quá chậm. Chính cô cũng hiểu rằng mình thiếu sự nhanh nhạy trong phán đoán.
Ánh mắt của cô gặp ánh mắt của cái bóng kỳ dị kia.
Một màu đỏ rực nổi bật giữa màn đêm đen kịt.
Đôi mắt đỏ. Mắt đỏ ngầu. Sát ý rõ rệt.
Đó không còn là cảm xúc mà con người có thể biểu đạt.
Đó là một khối sát khí và hủy diệt không thể ngăn cản.
Một con quái vật mang hình người. Một bóng ma. Một dã thú điên loạn.
Hàng loạt sự ví von lướt qua tâm trí cô. Cô cảm thấy lạ kỳ, như thể tất cả những ví von ấy đều đúng, mà lại chẳng cái nào đúng hoàn toàn.
Kẻ ấy đã vượt qua “lối vào” của bức tường ma thuật, đang khom người nhìn chằm chằm về phía cô—lẽ ra nó không thể nhìn thấy rõ hình người.
Cô cũng khó có thể nhận ra hình dáng cụ thể của nó.
Màu đen. Một cơ thể như cái bóng đen đặc.
Cô nghĩ đến loại phép ẩn thân mà cô từng thấy khi lần đầu gặp Caster. Dù có phần giống, nhưng ở đây vẫn có thứ gì đó rất sai lệch.
Ngay lúc đó, cô đã bắt đầu nảy sinh nghi hoặc.
Một sự hiện diện khủng khiếp.
Một thân thể đen tuyền và đôi mắt đỏ rực.
Những móng vuốt sắc nhọn và cái miệng há to như sói chuẩn bị xé xác con mồi. Móng vuốt đen.
Tuyệt đối không phải con người.
Một Servant――――
Nó áp đảo cô.
Nó gây áp lực khủng khiếp lên cô.
Cô chỉ là con người, hoàn toàn không thể chống lại sinh vật ghê gớm này.
Hình dạng của nó có thể khiến người ta lầm tưởng là một dã thú, nhưng cô hiểu vì sao.
Một khối hỗn hợp những điều huyền bí khơi dậy nỗi sợ.
Một biểu hiện của huyền thoại. Một tập hợp sức mạnh hủy diệt đủ để tái hiện cả thần thoại nơi trần thế.
Một Anh Linh.
Vốn dĩ, đây là những tồn tại siêu nhiên mà pháp sư không thể tùy tiện điều khiển.
Cô sẽ bị giết.
Ngay khoảnh khắc sinh vật này muốn ra tay, cô nhất định sẽ chết.
Nhưng, dù vậy.
Đây không phải lần đầu cô có cảm giác này. Cái mà cô cảm nhận được khi Rider xuất hiện hôm trước còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần những gì Misaya đang cảm thấy bây giờ.
Chính vì thế—cô có thể suy nghĩ.
Cô hoàn toàn có thể hành động.
Dù tâm trí bị đè nén bởi nỗi sợ, một góc ý thức của cô vẫn điên cuồng suy tính xem bản thân có thể làm gì vào lúc này.
Ra hiệu báo nguy bằng sử ma.
Bắt đầu thoát thân thông qua điều khiển chính mình.
Hai hướng hành động.
Không sao cả. Cô có thể làm được.
Ngay cả khi đôi chân bắt đầu run rẩy và cô đứng chôn chân tại chỗ.
Dù không biết liệu con quái vật trước mặt có cho phép mình thực hiện điều thứ hai hay không, thì một khi đã biết mình cần phải làm gì, chắc chắn cô không thể cứ đứng im mãi như vậy.
Cô hạ quyết tâm.
Misaya cố gắng biến ý nghĩ thành hành động, thì――――
“Arrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrgh!”
Tiếng gầm thứ hai.
Sát khí. Ác ý. Thù hận. Ý định giết người.
Tâm trí Misaya rúng động vì cú sốc đó, như thể nó giáng vào cô toàn bộ những cảm xúc tiêu cực tích tụ nhắm đến người khác.
Suy nghĩ của cô tê liệt.
Cơ thể, vốn sắp chuyển động, lại khựng lại hoàn toàn.
Cô không thể cử động.
Cả cơ thể lẫn trái tim đều đóng băng đến mức đáng thất vọng.
Đôi môi run rẩy của cô thậm chí không phát ra nổi một tiếng.
Chỉ có đôi mắt đang mở to vẫn không rời khỏi hình bóng kỳ dị trước mặt.
Trong ánh nhìn run rẩy của cô, thân hình dị dạng kia bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Nó rút ngắn khoảng cách, nghiền nát những thân cây mà nó chạm vào bằng móng vuốt, ngay trước mắt Misaya.
Cô chỉ có thể nhìn theo, vẫn không thể nhúc nhích.
Đôi mắt đỏ của nó—
Không giống mắt người.
Nó nheo lại, như thể đang quyết định xem con mồi nào nên bị nghiền nát trước.
A, thứ này…
Servant dị dạng này—
Muốn nuốt chửng cô. Chính cô.
“……. ngh!”
Không một lời, Misaya dồn hết ánh nhìn vào nó.
Cô không rơi nước mắt.
Cô kiên cường nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của hóa thân của sự hủy diệt.
Dù bản thân chưa nhận ra――――
Cô lúc này chính là hình ảnh của một nữ chúa nhỏ bé, đang đối mặt với kẻ xâm lược vô pháp đã dám đặt chân vào lãnh địa của mình.
Con quái vật nghiêng đầu, rồi vươn móng vuốt sắc nhọn về phía cô.
Misaya không nghĩ đến chuyện hét lên.
Cô không thể rời mắt đi.
Dù không thể chạy, không thể kêu cứu, cô cắn chặt môi và trừng mắt nhìn thẳng vào nó.
Hàm răng tử thần hé mở.
Móng vuốt tử thần đang tiến sát.
Cô hoàn toàn không thể kháng cự.
Và rồi—
Ngay khoảnh khắc hàm răng chuẩn bị nghiền nát đầu Misaya,
móng vuốt chuẩn bị xé toạc lồng ngực cô và móc lấy trái tim—
Một hình bóng xanh bạc――――
Không một tiếng động.
Lao xuống giữa Misaya và con quái vật.
Một hình ảnh tỏa sáng trong ánh trăng liên tục đổ xuống từ những kẽ mây dày đặc.
Xanh lam và bạc.
Vận một bộ trang phục giống hiệp sĩ châu Âu thời Trung cổ, trông như một chàng trai trẻ.
Mái tóc vàng óng ánh tung bay trong gió.
Dù dường như không cầm vũ khí gì, anh ta vẫn đứng sừng sững, oai phong,
toát lên tư thế và khí thế như thể đang nắm giữ một thanh kiếm vô hình,
kiểm soát hoàn toàn những chuyển động bất thường của bản thân.
Con quái vật mà anh đang đối đầu—
Trong ánh trăng, thân hình đen kịt, dị dạng vẫn khom lưng gầm gừ với kẻ hiệp sĩ bạc của bầu trời vừa bất ngờ xuất hiện.
Là cơn thịnh nộ và sát ý của một con thú khát máu đầu thai.
Là bản án tử cho kẻ phiền toái đã xuất hiện chắn trước con mồi của nó.
“Arrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrgh!”
Tiếng gầm thứ ba.
Cơ thể Misaya cứng đờ theo phản xạ.
Cô không nghĩ có ai có thể cử động nổi sau khi nghe thấy tiếng đó từ cự ly gần đến thế.
Chính vì vậy, cô chắc chắn rằng chàng trai này không phải con người.
Và rồi, hiệp sĩ xanh bạc bắt đầu trận chiến,
trong khi đón nhận tiếng gầm dữ tợn ấy một cách trực diện.
Vũ khí vô hình, móng vuốt, nanh vuốt và kiếm – một cuộc đấu kiếm sinh tử.
Một vũ điệu tử thần bắt đầu, nghiền nát tất cả những gì nó chạm vào.
Những móng vuốt đen tuyền có sức mạnh hủy diệt đến mức không thể bị ngăn cản ngay cả bằng một loạt đạn dồn dập, dễ dàng đập nát và quật ngã những thân cây to lớn, bị vung lên không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chúng không chạm được vào anh ta.
Chàng hiệp sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng né tránh những đòn tấn công hỗn loạn ấy.
Thỉnh thoảng, vũ khí vô hình của anh đánh bật móng vuốt của con quái vật.
Không thể là con người.
Dù thế nào đi nữa—
Trước hết, phải thừa nhận rằng ở đây có hai Servant.
Phải nói rằng hai người bọn họ đã đụng độ nhau khi cố gắng xâm nhập từ vết rách.
Dần thoát khỏi trạng thái tê liệt, Misaya bắt đầu suy nghĩ trở lại, và cùng lúc đó――――
một ý nghĩ mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê nảy lên trong đầu cô.
‘Có lẽ.’
‘Nếu mình đang trong trạng thái bình thường, mình đã không cảm thấy thế này.’
‘Cho nên cảm giác này là một dạng trạng thái bất thường.’
‘Đúng vậy, chắc chắn là vậy.’
Một con quái vật xấu xí.
Một thứ mang đến cái chết tuyệt đối.
Hiệp sĩ xuất hiện dưới ánh trăng.
Một Anh Linh với thanh kiếm vô hình.
Có thể… người tuyệt đẹp ấy…
‘Không phải đang cố đột nhập vào dinh thự.’
‘Việc chạm trán con quái vật này không phải là trùng hợp.’
‘Sự thật là…’
‘――――Anh ấy có thể đã đến để cứu mình.’
Chỉ đơn giản là như vậy.
Cô nghĩ như thế một cách rất tự nhiên.
*****
Như đã đề cập trước đó—
Các Servant được triệu hồi bởi Chén Thánh có cá tính riêng.
Đây là trường hợp cực kỳ hiếm hoi.
Vốn dĩ, Anh Linh khi được hiện hình không có ý thức bản thân.
Khi cực kỳ hiếm hoi được hiện thân như một biểu hiện của Ức Chỉ Lực (Counter Force), họ hành động hoàn toàn tự động, và được cho là không có cảm xúc hay cá tính nào.
Điều này đã được chứng minh trong một vài trường hợp được Hội Pháp Thuật ghi chép lại.
Không có bất kỳ báo cáo nào về việc có thể giao tiếp thành công với họ.
Cỗ máy chiến đấu tự động.
Đã từng có người mô tả họ như thế.
Tuy nhiên, trong Cuộc Chiến Chén Thánh,
một số Anh Linh đặc biệt lại được hiện thân với toàn bộ nhân cách của họ khi còn sống.
Lý do chi tiết vẫn chưa rõ ràng.
Liệu điều đó có nên được xem là một minh chứng cho sự kỳ diệu của Chén Thánh?
Hay nên xem đó là gánh nặng trói buộc dành cho Chủ nhân (Master)?
Trong đa số trường hợp,
các Servant sẽ có tính cách giống như khi họ còn sống.
Do đó, việc hiểu về cuộc đời và giai thoại của Servant mình sở hữu là rất quan trọng.
Hãy thu thập hồ sơ, truyền thuyết, thần thoại— bất cứ thứ gì có thể, và tìm hiểu về họ.
Như đã nói trước đó, hãy thận trọng khi xây dựng mối quan hệ với họ.
Trong trường hợp tính cách của họ thay đổi vì một lý do nào đó.
Berserker là ví dụ điển hình—
vì hắn rơi vào trạng thái cuồng nộ bởi kỹ năng Cuồng Hóa (Mad Enhancement).
Trong tình huống như vậy, việc xây dựng mối quan hệ với Servant trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, nếu bạn thay đổi góc nhìn, thì――――
Nó có thể được xem như một quân cờ tiềm năng, có thể hướng dẫn những hành động tàn nhẫn của họ mà không cần tác động đến nhân cách của họ.
Dù vậy, bạn vẫn phải hiểu rõ nhân cách của Anh Linh mình sở hữu.
Bất kể mối quan hệ giữa bạn với họ có mơ hồ đến đâu, thì nó vẫn ảnh hưởng đến diễn biến của Cuộc Chiến Chén Thánh.
Ví dụ:
Trong trường hợp bạn triệu hồi được một Anh Linh có xu hướng tránh sát hại trẻ em, bởi vì đó là một phần trong nhân cách họ lúc sinh thời.
Nếu họ bị ép phải chiến đấu với một Chủ nhân (Master) hoặc một Anh Linh khác có hình dạng như một bé trai hay bé gái,
tôi không thể phủ nhận khả năng sẽ xảy ra mâu thuẫn không cần thiết do sự xung đột nội tâm đó gây ra.
(Trích từ một cuốn sổ tay cũ)
*****
Đó là――――
Một buổi sáng có phần khác thường. Ăn sáng một mình.
Nói đúng ra thì, vẫn còn khá nhiều cô gái trẻ trong đồng phục hầu gái ở đó,
nhưng nếu phải định nghĩa một cách nghiêm túc, thì Misaya, như thường lệ, vẫn là người duy nhất là con người trong phòng ăn rộng lớn.
Toàn bộ gia nhân phục vụ trong Dinh thự Reiroukan đã buộc phải chuyển đến biệt thự ở Izu cùng với mẹ cô ngay khi Chiến tranh Chén Thánh bắt đầu.
Cô cũng biết rằng cha và Caster của mình đã bận tới mức không rảnh tay.
Chính vì vậy, Misaya đang ăn sáng một mình.
Lẩm bẩm vài lời, cô ngồi xuống cuối chiếc bàn dài.
Cảm nhận ánh nắng buổi sáng khẽ khàng xuyên qua lớp kính cửa sổ và lan tỏa hơi ấm.
Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng chim hót vang vọng chào buổi sớm, và tiếng chạm nhẹ của dao nĩa mỗi khi cô đặt chúng xuống đĩa.
Không còn giọng nói nhẹ nhàng trách mắng của mẹ: “Con không được gây tiếng động.”
Những người phụ nữ xung quanh cô giữ im lặng tuyệt đối. Không có phản ứng gì cả, nếu không có gì để tiếp nhận.
Chuyện đó là điều hiển nhiên.
Bởi vì những người phụ nữ đó không phải là con người.
Họ là một loạt các homunculus nữ hình người được tạo ra bởi Caster――――
Họ đóng vai trò là người hầu thay thế cho các gia nhân đã rời đi đến biệt thự ở Izu. Đồng thời, họ cũng là những cận vệ canh gác nghiêm ngặt.
Tối hôm qua, họ đã cố gắng ngăn Misaya khi cô lén rời khỏi dinh thự và đi vào rừng phía sau, và họ đã nói với cô rằng: “Xin tiểu thư hãy quay lại.”
Hiệu suất của họ rất cao.
Hay phải nói rằng phép thuật của Caster quá đỗi tinh vi?
Có vẻ như hành động của Misaya đêm qua đã được truyền lại cho họ một cách tự động.
Không phải bằng lời nói, mà bằng một kiểu chia sẻ nhận thức.
Việc một pháp sư nhận được thông tin liên tục từ một con sử ma là chuyện không hiếm.
Tuy nhiên, trình độ như của Caster là quá phi thường.
Chia sẻ cảm giác cùng lúc với hơn mười homunculus.
Dù không phải là vị thánh truyền thuyết từ thời kỳ Asuka (552 – 645), nhưng ông ta làm điều đó một cách đương nhiên.
Theo lời trò chuyện, có vẻ như toàn bộ các giác quan của họ đều được kết nối với nhau.
Trông họ như nhiều cá thể khác nhau, nhưng thực chất lại giống như một dạng quần thể đồng nhất.
Hay nói cách khác, họ không phải loại homunculus mà một pháp sư bình thường có thể tạo ra.
“Chắc là ông ấy sử dụng một phương pháp khác.”
Cô lẩm bẩm nhỏ.
Anh Linh và con người.
Misaya đã hiểu rõ sự khác biệt giữa hai thứ đó trong vài ngày qua.
Sau khi chạm trán với hai Servant, thứ chờ đón cô khi trở về dinh thự là người cha với sắc mặt vô cùng hiếm thấy, và Caster với vẻ mặt giống như đang gặp rắc rối.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cha mình với một sắc mặt như vậy.
Người cha ấy, một trong những pháp sư hàng đầu tại Viễn Đông.
Một đại pháp sư vĩ đại.
Ngài Reiroukan, người được cho là được xem trọng ngay cả trong Hiệp Hội Pháp Sư của Tháp Đồng Hồ.
Mà đến mức phải tái mặt như vậy――――
Sau khi nghe Misaya kể lại rằng cô không nhìn thấy các Master, chỉ thấy được các Anh Linh, cha cô cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không rõ vì sao cha mình lại cảnh giác với các Master đến vậy.
“……”
Bất chợt, cô chuyển ánh mắt sang homunculus bên cạnh.
Vừa đưa miếng trứng chiên được cắt bằng dao lên miệng bằng nĩa, cô vừa ngắm nhìn làn da trắng toát của họ.
Những kẻ không phải con người, nhưng lại rất giống con người.
Tông màu nhạt tổng thể, khiến cô liên tưởng đến búp bê.
Thế nhưng, vẫn còn trắng hơn cả sắc mặt cha cô tối qua.
Misaya cảm thấy có gì đó khó chịu với đôi mắt cứng đờ của họ – gần như chẳng bao giờ chớp.
Cô không có gì phàn nàn về hương vị món ăn họ nấu,
nhưng sự vâng lời tuyệt đối, sự tuân phục như máy móc, khiến cô cảm thấy có phần thương cảm cho họ.
Nếu đột nhiên cô hét lên thật to và đòi được tự do,
cô tin rằng họ chắc chắn sẽ lắng nghe.
Cô không cảm nhận được sự phản loạn hay sát hại con người như những câu chuyện về người máy nổi loạn trong các tiểu thuyết phương Tây mà cô từng thấy trong thư phòng của ông nội.
Nếu họ mong cô chìa tay ra với họ,
thì cô cũng sẵn sàng làm như vậy.
Giống như cách cô vẫn sẽ làm với người dân bình thường nơi phố thị.
Dẫu vậy.
Vì lý do nào đó, cô không thể xóa bỏ cảm giác yếu ớt về họ.
Chẳng hạn, đúng vậy. Cô không có ý định chọn một trong số họ làm bạn trò chuyện cá nhân, cũng không nghĩ rằng cô muốn kết bạn với họ.
Phải chăng vì họ là những sinh vật nhân tạo? Hay vì họ trông giống như những con búp bê?
Không. Ít nhất thì Misaya không nghĩ như vậy. Vậy nên, bằng cách này hay cách khác—
(Mặc dù cô cũng tò mò không biết trong nhiều bộ não nhân tạo kết nối không gian ấy, có những suy nghĩ gì được truyền qua.)
Dẫu có cố gắng tìm hiểu họ, điều thu về chỉ là sự quan tâm thuần khiết,
Một mối quan hệ tương hỗ phát sinh từ sự đồng cảm với tính cách của họ――――một số lượng lớn tình bạn không thể nảy sinh từ điều đó.
Vẫn giữ im lặng, Misaya tiếp tục bữa ăn của mình. Tiếng dao nĩa lại vang lên, hòa cùng tiếng chim hót.
Vài phút sau―――― Bữa sáng kết thúc.
Cuối cùng, cha cô không xuất hiện trong phòng ăn. Caster cũng vậy.
Nói mới nhớ, liệu các Servant có ăn không? Về lý thuyết, miễn là con đường ma pháp từ Master được duy trì, cô hiểu họ không cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng liệu có thể họ thích ăn cái gì đó, theo cách nào đó?
Mấy ngày qua, Caster dường như không ăn gì cả.
Khi anh xuất hiện trong phòng ăn cùng cha cô, anh không đụng đũa.
Đúng rồi. Tất nhiên cha cô vẫn ăn.
Đặc biệt là bữa sáng cùng Misaya―――― (……Dù đã là buổi sáng).
Thật hiếm khi cha cô không có mặt.
Ngay cả tối qua, cha cô cũng không đến ăn tối.
Việc cô ăn tối một mình không phải là chuyện lạ, nên cô không để ý nhiều.
“Không biết cha đi đâu rồi nhỉ.”
“Ông ấy đang ở phòng.”
Câu trả lời của homunculus vẫn như tối qua.
“Tôi hiểu rồi.”
Gật đầu.
Misaya uống hết phần sữa còn lại.

Hình bóng của anh xuất hiện trước cánh cửa.
Ở một trong những căn phòng của cha cô, chỉ cách một đoạn ngắn từ hành lang tầng hai với trần nhà cao. Anh vừa bước ra từ cánh cửa mở của căn phòng mà cô nhận ra là nơi có chiếc ghế sofa với độ thoải mái vừa đủ khiến Misaya yêu thích.
Anh ta cao lớn.
Với mái tóc đen bóng loáng phản chiếu ánh nắng sớm mai… Chính là Servant Caster.
Khi anh chú ý tới cô, anh mỉm cười như mọi khi.
“Chào buổi sáng, Misaya. Cháu ngủ ngon chứ?”
“…Vâng, cháu ngủ ngon.”
Cô không né tránh ánh mắt của anh.
Tuy nhiên, câu trả lời của cô bị chậm một nhịp.
Tự nhiên, cảm giác xấu hổ vì hành động ngu ngốc đêm qua dâng lên trong lòng Misaya. Đó không phải là lựa chọn đúng đắn. Nếu cô kiểm tra ngay khi nhận thấy sự bất thường, thì chắc chắn sẽ nhận ra rằng “vết rách” kia đã bị cố tình để lại, và sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Misaya nhận thức rõ rằng cảm xúc bồng bột đã khiến phán đoán của cô trở nên mờ nhạt. Cô tuyệt đối không được phép phạm sai lầm như vậy lần nữa.
Chúng giống như hành động của một đứa trẻ rất nhỏ.
Cảm giác xấu hổ ấy quá mạnh mẽ, và cô thực sự muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Tuy nhiên――――
Tối qua, cô đã không thể nói chuyện đàng hoàng với Caster và cha mình. Về tất cả những gì cô đã quan sát thấy gần “vết rách” đó.
Khả năng cao là Caster cũng đã nhận được những thông tin tương tự từ các mạng lưới giám sát ma thuật khác nhau và nhiều nguyên tố tinh linh được triển khai trên bầu trời phía trên khu đất. Nhưng, chính vào đêm qua, cô mới hiểu được rằng việc chia sẻ và truyền đạt toàn bộ những lo lắng của mình cho anh là điều có ý nghĩa.
Misaya kể lại những gì cô đã chứng kiến.
Chỉ đơn giản là những gì đã xảy ra ở nơi đó.
Con quái vật gầm rú. Hiệp sĩ ánh bạc.
Cuộc giao tranh giữa hai Servant.
Tất nhiên, cô không nhắc đến những ảo tưởng trẻ con của mình.
Lặng lẽ, im lặng, Caster lắng nghe cô.
Và rồi――――
“Cảm ơn cháu, Misaya. Thật sự thì ta cũng đã thu thập được một số thông tin, nhưng lời của cháu là thông tin có chiều sâu, được truyền đạt từ người đã trực tiếp trải nghiệm. Hiệu ứng tê liệt từ tiếng gầm của cá thể mà chúng ta cho là Berserker, có lẽ chỉ hoạt động ở cự ly gần. Đó là một thông tin rất quan trọng.”
Vừa nói vậy,
Caster nhẹ nhàng cúi đầu với cô – điều mà ít ai ngờ tới.
Misaya nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một cái cúi đầu theo phong cách Nhật, khác với những cái cúi đầu của người phương Tây. Đó cũng là một cách thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
“Caster………?”
“Ta xin lỗi. Lẽ ra ta nên cứu cháu, nhưng lại giao phó chuyện đó cho một Servant khác. Nếu hiệp sĩ ấy không phải là một anh linh cao quý như vậy, có lẽ cháu đã chết rồi.”
“Xin hãy ngẩng đầu lên, Caster.”
Giọng cô run lên vì cảm giác tội lỗi quá lớn.
Thật không thể chịu đựng nổi――――
Tất cả những chuyện xảy ra đêm qua đều do sự ngu ngốc và non nớt của chính cô mà ra. Misaya hiểu rất rõ rằng anh và cha cô không hề có trách nhiệm trong chuyện này.
Không có gì sai khi quyết định rằng rủi ro quá lớn để anh ta lao vào một chiến trường nơi hai Servant đang cố gắng đột nhập chỉ để cứu cô mà không tiêu diệt họ.
“Đó là lỗi của cháu. Vậy nên xin đừng làm vậy nữa, Caster.”
“…Cháu là một đứa trẻ tốt bụng, Misaya. Hoặc có lẽ cháu vẫn chưa hiểu được mình quý giá đến nhường nào đối với cha cháu?”
“Cái đó thì, à…”
Khi cuối cùng cô nhìn vào mắt anh lúc anh ngẩng đầu lên, câu trả lời của cô lại bị chậm một nhịp. Sẽ là nói dối nếu cô bảo rằng chẳng có gì lướt qua trong đầu mình lúc đó.
Misaya biết rõ lý do vì sao giọng nói thường ngày bình thản của Caster lại trở nên như đang “rầy la” nhẹ nhàng như vậy.
Dòng dõi pháp sư của cô. Gia tộc của cô.
Mất đi người kế thừa là một vấn đề lớn khác biệt với thế giới thường. Đó là sự biến mất của tất cả những gì mà họ đã tích lũy.
Là sự gián đoạn của huyết mạch pháp thuật độc nhất, thứ đã được tinh luyện qua nhiều thế hệ.
Chính là cái kết tàn nhẫn nhất cho bao năm tháng nghiên cứu, rèn luyện và đấu tranh không ngừng nghỉ.
Những lời của anh lẽ ra mang ý nghĩa đó. Vậy mà, tại sao――――
Tại sao những lời tiếp theo anh nói lại có phần khác biệt so với điều Misaya mong đợi?
“Cuộc chiến để giành lấy Chén Thánh này chắc chắn mang ý nghĩa to lớn đối với chúng ta. Tiếp cận được ‘Căn Nguyên’ là tham vọng tuyệt đối của tất cả các pháp sư. Nhưng đồng thời, mất đi cháu sẽ là một bi kịch tuyệt đối. Misaya, cháu là ánh sáng của Chủ nhân ta.”
“Ánh sáng… của ngài ấy…”
“Một ánh sáng vô song, quý giá không kém ánh sao từng soi rọi thế giới chân thực. Dù trong cuộc Chiến Chén Thánh, nó cũng không phải là thứ nên bị xâm phạm. Cháu không được vứt bỏ tương lai của những đứa trẻ yêu thương chỉ vì điều ước thân thương nhất của mình. Dù cháu có là pháp sư hay không――――”
Bàn tay anh chạm vào má cô. Như cha cô.
Như mẹ cô. Nhẹ nhàng.
Ấm áp.
Dù tay anh lạnh buốt, mang nhiệt độ rất thấp, Misaya vẫn cảm nhận được hơi ấm đó. Kể cả trong những lời anh cất lên.
“Xin đừng quên. Mỗi đứa trẻ được yêu thương trên thế gian này đều là ánh sáng của một vì sao cao quý. Đối với cha cháu, Misaya Reiroukan còn quý giá hơn cả mạng sống của ông ấy.”
Lời nói của anh. Ánh nhìn của anh.
Misaya đón nhận tất cả một cách thẳng thắn.
Dẫu vậy, cô cũng cảm thấy rằng những lời lẽ hoa mỹ của anh có phần hơi quá mức so với điều được nói ra. Nhưng cô cảm nhận rõ rằng tình cảm ấy đã chạm đến tận sâu trong trái tim mình.
Chính vì vậy――――
Lần này, cô sẽ không chần chừ khi đáp lại.
“Vâng.”
Ngắn gọn. Và ngọt ngào.
*****
Tôi――――
Tôi— đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Vào bản thân mình, phản chiếu trong gương.
Tôi đã khác xưa rất nhiều so với tám năm trước.
Một người phụ nữ mang tên Reiroukan Misaya, sống trong hiện tại của năm 1999. Tôi, người đã trưởng thành từ thân hình trẻ thơ non nớt trở thành một người phụ nữ.
Dù ánh mắt tôi có sắc sảo đến đâu, thì tôi cũng sẽ tự nhiên nhận lại chính ánh nhìn ấy từ đối diện.
Tôi hỏi người ở phía bên kia gương. Này, ngươi đấy.
Này, Misaya.
Thế nào rồi, Cuộc Chiến Chén Thánh Lần Thứ Hai cuối cùng cũng đã bắt đầu?
Ngươi đã thất bại trong việc hạ gục đứa trẻ đó ngay từ đầu cuộc chiến à? Ta tự hỏi liệu việc triệu hồi có hiệu quả không.
Hay là――――
Giống như lần đó, khi ta còn ngây ngốc và đầy ngu xuẩn lúc còn nhỏ…
“Không bao giờ nữa……”
Tôi thì thầm một cách ngắn gọn.
Giọng nói của tôi tan biến vào tiếng nước chảy.
Âm thanh của dòng nước nóng lướt qua thân thể tôi rồi cuốn trôi vào cống như đang nuốt lấy những lời tôi vừa nói.
Xem ra tôi đã đúng khi lắp thêm phòng tắm riêng.
Tôi không hay độc thoại, nhưng việc tự nghe giọng mình trong lúc này cũng không tệ.
Tôi nhìn vào bản thân.
Sắc lạnh. Như thể ánh mắt của tôi đang xuyên thấu chính mình.
Và rồi, tôi đưa tay lên gáy, nơi mang Lệnh Chú ――――ở sau cổ. Bất chợt. Bàn tay dừng lại.
Nhắc mới nhớ――――
Tám năm trước. Trong Cuộc Chiến Chén Thánh Đầu Tiên.
Lệnh Chú của cha tôi, người khi đó là một Master, đã xuất hiện ở đâu? Tôi không nghĩ nó nằm cùng vị trí với của tôi.
Tôi chưa từng thấy nó. Không một lần nào.
Tôi chỉ từng hỏi tại sao nó lại mang hình lông vũ, nhưng chưa từng được nhìn tận mắt. Phải, là vậy đấy.
Cho đến tận phút cuối cùng.
Nếu tôi hỏi, liệu Cha có trả lời không? Có. Ông sẽ cho tôi xem nó.
Người ấy dường như đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi. Tôi――――
Lúc ấy hẳn tôi đã rất vui mừng, phải không?
Nếu— tôi có thể ngây thơ khoe ra Lệnh Chú Master quý báu của mình cho cha xem. Tôi sẽ cười khúc khích.
Tôi, kẻ chưa biết gì khi đó, hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Với khuôn mặt của một đứa trẻ tưởng như đang rất hạnh phúc, vẫn chưa hay biết khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ đến.
Nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi, tôi không còn là “tôi” của khi ấy nữa. Đứa trẻ nhỏ ấy đã biến mất.
Tôi không còn cha.
Tôi cũng chẳng còn mẹ.
Chủ nhân của gia tộc Reiroukan— chính là tôi.
Tôi, Reiroukan Misaya, sẽ tiêu diệt sáu Master và Servant còn lại trong cuộc chiến Chén Thánh lần thứ hai.
Và không ai khác.
Tôi sẽ đắm mình trong máu và tàn sát, với con người hiện tại của mình.
“――――Cha.”
Không có tiếng đáp lại. Thay vào đó――――
Tiếng nước từ vòi hoa sen vẫn vang đều đặn, không ngừng. Trong một khoảng thời gian dài vô tận.
Như thể――――
Như thể đó là những dòng lệ không ngừng tuôn chảy từ đôi mắt to lớn treo lơ lửng trên bầu trời.
