Vol 2 – Special Act: Ma thuật sư
Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver Vol 2 – Best Friend – Người bạn thân
Tác giả: Hikaru Sakurai
Minh họa: Nakahara
Special Act: Ma thuật sư
Một ngày nọ vào tháng Mười Hai, năm 1990.
Dinh thự Reiroukan, Tokyo――――
Đó là một buổi sáng yên tĩnh.
Bầu không khí buổi sáng vẫn không thay đổi như thường lệ. Hơi thở của cô ấy hiện ra trắng xóa.
Trong tiết trời se lạnh vẫn còn đậm nét của giữa mùa đông, dù cô không cảm nhận được sự đến gần của mùa kế tiếp, nhưng nó vẫn ấm áp hơn đôi chút so với những trận tuyết dày mà cô từng trải qua vào mùa đông trước. Chắc chắn, trong hai tuần tới, cô sẽ thấy những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân.
Trong khi đi bộ ngay phía sau căn biệt thự kiểu phương Tây sang trọng – nơi thường bị nhầm tưởng mang tên giống với gia tộc của cô – cô gái ấy――――
Reiroukan Misaya ngước nhìn lên bầu trời.
Đó là bầu trời mùa đông. Một bầu trời trắng xóa.
Bây giờ đã hơn 6 giờ sáng.
Cô biết mình thức dậy sớm hơn hầu hết những học sinh tiểu học bình thường, nhưng điều đó không khiến cô khó chịu. Nếu trong tâm trí trong trẻo không chút vẩn đục của cô có một thoáng suy nghĩ, giống như màu trắng lan tỏa khắp tầm nhìn, thì có lẽ, đó là sự thương cảm dành cho những người bạn cùng lớp – những người không thể nhìn thấy vẻ đẹp của bầu trời mùa đông vào sáng sớm này.
“Tăng cường. Vật chất. Tồn tại.”
Những từ ngữ thoát ra từ môi cô, từng mảnh vụn.
Cô đang ôn lại một chút ma thuật mà cha cô đã dạy vào tối hôm qua. Chỉ trong vài phút là kết thúc.
Ma thuật tăng cường – tăng cường vật chất, vốn là nền tảng của mọi pháp thuật. Đây là thứ đã được dạy từ trước, và Misaya đã thành thạo đến mức có thể học những ma thuật khác. Thế nhưng, không hiểu vì sao, cha cô lại nhắc lại điều đó vào tối qua.
Lý do vẫn là điều chưa rõ. (…Cha)
Tuy nhiên, cô có một cảm giác kỳ lạ.
Từ đầu tháng Mười Hai, cha cô bắt đầu giảng lại những phép thuật cơ bản cho Misaya với tần suất ngày càng nhiều. Cô thậm chí đã ngạc nhiên khi nghe ông nói về “chuyển hóa hoặc tạo vàng và luyện kim”, vốn là điểm khởi đầu của thuật giả kim – vào đúng đêm hôm mà những người làm vườn chăm sóc khu vườn phía sau.
“Con không được quên căn bản.”
Cha cô đang cố gắng truyền đạt điều đó. Tại sao?
(Mẹ… chắc bà chẳng biết gì cả.)
Mẹ cô không phải là một người sống trong thế giới ma thuật, nhưng lại là người thuộc về thế giới đó.
Cụ thể hơn, bà là con gái của một chi nhánh xa với gia tộc chính Reiroukan. Dù không được ban tặng các mạch phép, nhưng dòng máu của bà được xem là quý giá, và bà đã kết hôn với cha của Misaya theo ý nguyện của ông ngoại cô――――và thế là Misaya được sinh ra.
Nếu không có sự tồn tại của mẹ cô, việc Misaya được sinh ra với các mạch phép có chất lượng cực kỳ cao là điều không thể. Có thể nói, sự tồn tại của mẹ cô không phải là vô ích, và gia đình chi nhánh – tức nhà mẹ cô – cũng có vai trò nhất định trong gia tộc Reiroukan.
Nhưng, cho dù là vậy――
Mẹ cô không phải là một pháp sư.
Bà không phải là người đi tìm chân lý cuối cùng, vượt qua nhân loại và bước trên con đường của thần bí.
Dù là một người quan trọng và thân thiết với cha cô và cả bản thân cô, mẹ cô không phải là người có thể cùng cha cô đứng ngang hàng như cộng sự hay đồng nghiệp nghiên cứu ma thuật.
Vì thế, bà chẳng biết gì cả.
Thực tế, cha cô cũng hiếm khi thể hiện bản thân như một pháp sư trước mặt mẹ cô.
Những khoảnh khắc “cha và mẹ ở bên nhau” mà Misaya chứng kiến chủ yếu là quanh bàn ăn – buổi tối và buổi sáng. Dù cô không biết họ trò chuyện thế nào trong phòng ngủ hay phòng riêng, nhưng ít nhất trong bữa ăn, họ vẫn luôn như vậy.
Cha cô trầm ngâm suy nghĩ. Mẹ cô mỉm cười dịu dàng.
Như thường lệ, cả hai đều bình thản. “ ”
Cô thở ra một hơi dài.
Làn sương trắng tinh bay ra từ môi cô, rồi tan ra ngay trước mặt. Màu trắng ấy cũng là vật chất. Nó chỉ đơn thuần là nước mà thôi.
(……. Nếu mình có thể tăng cường nó, thì……)
Có thể là điều không khả thi về lý thuyết, nhưng cô nên tăng cường tính chất nào trong hơi thở trắng ấy?
Có nên xem đó là ý tưởng ngớ ngẩn không? Không hẳn. Với một ý thức trong sáng và rõ ràng, cô im lặng suy nghĩ rằng việc ấy hoàn toàn có thể làm được.
Hơi thở vào mùa đông thì như thế nào?
Tập trung hay phạm vi? Bản chất mong manh tan biến nhanh chóng? Những suy nghĩ của cô――――
Bị gián đoạn giữa chừng.
“Wafu”
Một tiếng gọi. Một bóng đen. Một đôi mắt đen.
Trước mắt cô xuất hiện vài con thú vạm vỡ.
Không phải ngẫu nhiên chúng không lao đến cô, mà là vì chúng đã được huấn luyện cẩn thận.
Một vài con chó săn xuất hiện từ “khu vườn sau” rộng lớn đầy cây cối và bụi rậm của Dinh thự Reiroukan – nơi giống như một khu rừng đen phương Tây. Chúng là những người bảo vệ khu rừng, thân hình thanh mảnh nhưng toát lên sự thanh lịch đầy chức năng. Một bầy chó canh gác, được giao phó trông coi khu rừng rộng lớn này cùng với những người làm vườn.
“Chào buổi sáng, các cậu.”
Cô lên tiếng.
Cuối cùng, những con chó gác cũng được phép khẽ vẫy đuôi để thể hiện sự thân thiện với cô.
Sự tiếp cận của chúng. Hành động của chúng. Mọi thứ đều nằm trong ý chí của gia tộc Reiroukan – những người chủ của chúng.
“Ngoan lắm.”
“Wafu”
Cả tiếng sủa của chúng nữa.
Trừ khi có tình huống khẩn cấp, chúng chỉ cất tiếng khi đối mặt với một người nhất định. Vì mẹ cô từng hoảng sợ té ngã khi bất ngờ nhìn thấy chúng, kể từ đó, chúng luôn dừng lại một chút trước khi tiếp cận. Chúng đã được huấn luyện một cách nghiêm túc như vậy. Đó là quy định.
“Cảm ơn các cậu như mọi khi nhé.”
Cô đưa tay ra.
Về phía những người bảo vệ dũng cảm của khu rừng.
“Wafu”
“Ừ.”
Cô chạm nhẹ vào một con bằng ngón tay.
Cô dịu dàng xoa đầu một con trong số chúng.
Tư thế đưa tay ra chạm vào chúng không hề thay đổi. Không được phá vỡ, không được phá vỡ.
―――― Reiroukan Misaya chưa bao giờ nhầm lẫn về khoảng cách của mình, dưới bất kỳ hình thức nào.
Theo một nghĩa nào đó, điều đó rất giống với cách hành xử của Misaya khi ở trường tiểu học.
Cô không bao giờ bước quá một giới hạn nhất định, cũng không vượt qua ranh giới một cách tùy tiện. Một khoảng cách vừa đủ, nơi mà cô có thể kiểm soát hoàn toàn mọi thứ.
Cô so sánh cách ứng xử của lũ chó săn với chính mình.
Đúng vậy, khoảng cách này là hợp lý nhất.
Ngay cả khi chúng có nhe nanh với cô, cô vẫn có thể xử lý bằng phép thuật.
Và bởi vì chúng chỉ là những con chó săn bình thường, mức cảnh giác như thế này là đủ. Cô không cần thiết phải đề phòng quá mức.
Mặt khác, nếu đó là những con chó săn bất thường, thì trừ khi có cha cô hoặc một người làm vườn ở gần, cô sẽ không bao giờ đưa tay ra với chúng.
Cô làm những gì mình cần phải làm.

Cô nắm bắt rõ khoảng cách mà mình nên giữ — và luôn duy trì nó.
Với mọi thứ khác cũng vậy.
Dù là ở trường học, với những con chó săn, các người hầu, hay thậm chí là với ma thuật.
Nếu có một ngoại lệ hiếm hoi nào đó, thì đúng vậy――――cha cô, người mà cô đang theo học, và mẹ cô, người mà cô yêu quý, là đủ rồi.
Tuy nhiên, nếu ông ngoại cô vẫn còn sống, thì hẳn cô cũng đã thêm ông vào danh sách đó.
*****
Khoảng một tiếng sau. 7:00 sáng. Như thường lệ――――
Một buổi sáng không hề thay đổi chút nào. Bữa sáng cùng gia đình.
Nói chính xác thì, có khá nhiều cô gái trẻ mặc đồng phục hầu gái, nhưng hiểu theo nghĩa rộng, họ đều là người thuộc gia tộc Reiroukan. Tuy nhiên, chỉ có ba người đang ngồi tại chiếc bàn lớn được trải khăn trắng tinh trong phòng ăn rộng rãi.
Ở đầu bàn dài, là cha cô. Gần trung tâm bàn, là mẹ cô.
Ở đầu đối diện với cha, là Misaya. Cùng khung giờ ăn sáng như mọi ngày.
Trong lúc cô cảm nhận ánh nắng ban mai e thẹn len qua cửa kính,
Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng leng keng của dao nĩa va vào đĩa, hòa cùng tiếng chim hót vang lên báo hiệu buổi sớm mai.
“Đừng gây tiếng động.”
Thỉnh thoảng, giọng nói dịu dàng của mẹ cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
Giọng nói vang lên thanh thoát từ đôi môi đẹp thanh tú, kết hợp với vẻ ngoài quyến rũ chưa hề phai nhạt từ khi bà kết hôn vào nhà Reiroukan, là hình mẫu lý tưởng mà các nữ hầu đều ngưỡng mộ.
“Vâng, thưa mẹ.”
Cô đáp lại bằng chính giọng nói của mình.
Đó là tất cả những gì gia đình cô thường trao đổi vào lúc này trong ngày.
Lời nói ít, nhưng lại là khoảng thời gian khiến cô cảm thấy ấm áp và yên bình. Phải, là sự ấm áp.
Misaya biết rõ, cảm giác này không đơn thuần là do ánh nắng buổi sáng mang lại.
Là do giọng nói của mẹ, hay chính giọng nói của cô chăng?
Không, không phải vậy.
Chính khoảnh khắc buổi sáng này――――
“Vậy thì, thưa Ngài.”
Khi bữa ăn kết thúc, quản gia, người từ nãy giờ vẫn im lặng, mới bắt đầu cất tiếng.
Ông là người chỉ trẻ hơn ông ngoại đã mất của cô một chút, và không thể tự ý lên tiếng vào thời điểm này, nên đương nhiên, ông chỉ phát ngôn khi cha cô ra hiệu.
Lịch trình của cha cô hôm nay được quản gia thông báo:
“Hôm nay, vào buổi trưa, ngài có buổi gặp mặt ăn trưa với Đại diện Kaneko. Sau đó, lúc 2 giờ chiều, ngài sẽ nói chuyện với Chủ tịch Honda của Tập đoàn P. Cả hai đều sẽ đến dinh thự chính, nhưng buổi tiệc chiêu đãi bắt đầu lúc 6 giờ tối sẽ diễn ra tại Nagatachō.”
“Ta hiểu rồi.”
Những cuộc trò chuyện như vậy là chuyện thường lệ.
Cũng giống như mọi ngày. Đây là một phần khác trong khung cảnh buổi sáng yên tĩnh.
Khung cảnh buổi sáng của Gia tộc Reiroukan.
Dẫu vậy, hôm nay cha cô có vẻ rất bận.
Gặp gỡ và tiếp đón những nhân vật có tiếng trong giới chính trị và kinh doanh――――và dù vậy, cha cô luôn nhờ quản gia sắp xếp thời gian để luôn dành trống một “khoảng thời gian nhất định” vào buổi tối.
Vì đó là thói quen hàng ngày, có thể xem như một sự xác nhận.
“Vâng, thưa ngài.”
Lịch trình được thông báo kết thúc bằng cái cúi chào thật sâu, đầy cung kính của người quản gia.
Mẹ cô và bản thân Misaya vốn không thể chen lời vào lúc này.
Dù vậy, ngày xưa cô từng hỏi một lần, “Tại sao cha phải đích thân đi ra ngoài?”
Cô biết rằng khách sẽ đến dinh thự chính, và nói rằng, “chẳng phải vậy là đủ rồi sao, đi xa hơn thì có vẻ vô nghĩa và không cần thiết?”
Nhưng giờ, họ không bao giờ hỏi nữa.
Họ lặng lẽ chấp nhận lịch trình do quản gia đọc lên.
Bởi vì, ngài Reiroukan không phải là một pháp sư bình thường.
Cho nên――――
Những hoạt động của ông với tư cách là chủ gia tộc không chỉ giới hạn trong nghiên cứu học thuật về pháp thuật.
Ngay cả thời điểm ông ra ngoài, điều mà với những pháp sư nhàn rỗi tìm kiếm chân lý có vẻ như là vô nghĩa, thì với cha cô――――ngài Reiroukan――――đó lại là điều vô cùng quan trọng.
Và, Misaya khi còn nhỏ đã sớm hiểu rất rõ điều đó.
*****
Cách sống của gia tộc tôi.
Nói cách khác, lối sống của gia tộc Reiroukan khác với những gia tộc pháp sư thông thường.
Có thể nói rằng hành xử của chúng tôi giống như những người chủ thứ hai của vùng đất và khu vực này, nhưng tôi vẫn chưa biết hết mọi huyết hệ ở Viễn Đông, nên cũng không thể khẳng định chắc chắn điều gì về những dòng máu ẩn giấu.
Đặc điểm đặc biệt của Reiroukan là gì? Có lẽ là ảnh hưởng – thế lực.
Cái gọi là “xã hội” được hình thành bởi những con người vô tội, những người không thể hiểu được bí ẩn gọi là pháp thuật.
Gia tộc Reiroukan, từng ẩn cư tại vùng đất Viễn Đông này để giấu pháp thuật khỏi phương Tây, dần trở nên có ảnh hưởng lớn trong xã hội, khi liên tục tích lũy tri thức, nghiên cứu công nghệ, và theo đuổi chân lý qua nhiều thế hệ.
Tôi không biết liệu mình có nên tự miêu tả điều đó hay không――――rằng chúng tôi đã đạt đến trình độ ấy.
Liệu việc gắn bó với xã hội và thế giới có bị xem là điều gây tổn hại đến gia tộc, vì nó cắt giảm thời gian quý báu để tiến gần đến huyền bí?
Hay ngược lại, liệu việc trở thành người có ảnh hưởng trong xã hội có thể được xem là một lợi thế, nếu nó giúp gia tộc có thể hành động hiệu quả trong nhiều tình huống?
Cả hai khả năng đều có thể đúng.
Vâng, tôi tạm thời tự đưa ra câu trả lời, dù vẫn ý thức được sự nông cạn và non nớt của bản thân.
Cha tôi, người bận rộn mỗi ngày, vừa góp phần giữ gìn sự ổn định của xã hội, vừa hy sinh thời gian để nghiên cứu pháp thuật.
Đồng thời, ông cũng duy trì sức mạnh và vị thế của gia tộc Reiroukan trong xã hội.
Điều đó là chắc chắn, và cũng không thể tránh khỏi việc một số pháp sư lên án gia tộc Reiroukan vì điều đó.
Nhưng tôi nghĩ rằng:
Pháp sư đích thực là những người khôn ngoan tồn tại để tìm kiếm chân lý.
Thế nhưng, dù chấp nhận những lời chỉ trích về gia tộc mình, có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách nhất định với xã hội loài người, nơi không thể tưởng tượng được điều gì như “huyền bí.”
Tôi cũng nghĩ rằng:
――――Nếu bạn có năng lực để làm được điều đó, thì cớ gì lại không thể vừa nghiên cứu pháp thuật, vừa vươn tay ra bảo vệ một xã hội yếu đuối này?
Làm điều mà tôi có thể làm.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Đó là lý do vì sao, khi tôi vẫn còn nhỏ, tôi đã thề rằng:
Nếu tôi có được năng lực như cha, ông, và các đời gia chủ trước trong gia tộc Reiroukan, thì tôi nhất định sẽ làm điều tương tự.
Còn nếu tôi thiếu năng lực đó, thì tôi sẽ chỉ nhìn pháp thuật như bao pháp sư khác mà thôi.
Nhưng nếu…
Nếu tôi có năng lực hơn thế, tôi sẽ không chỉ là một gia chủ kế thừa.
Tôi sẽ vươn tay ra đến tất cả nơi nào có thể.
――――Đến tri thức và chân lý. Và đến với xã hội và con người.
(Trích từ một cuốn sổ tay cũ)
*****
Đó là một đêm bình thường, nơi không có gì thay đổi. Một sự tĩnh lặng――――
Một người cha và con gái đang trò chuyện cùng nhau trong một căn phòng của dinh thự vào ban đêm. Họ là hai bóng hình đầy cuốn hút.
Đó là một khung cảnh thật dễ chịu.
Tuy nhiên, Misaya mơ hồ nhận ra rằng khung cảnh đang diễn ra trong một căn phòng của dinh thự Reiroukan này hoàn toàn khác biệt so với những gì có thể thấy trong một hộ gia đình bình thường của năm 1991.
Những điều như thế không tồn tại trong gia đình của các bạn học cô.
Một quyển sách ma thuật đang mở trên bàn, chất xúc tác được dùng trong pháp thuật và pháp trận mờ nhạt phát sáng trên sàn nhà.
Không phải là một chú chó nuôi trong nhà, mà là một con chó săn đang ngoan ngoãn chờ đợi giờ phút đến, trong khi kiềm nén bản thân không tự biến đổi.
Đó là một đêm yên tĩnh.
Là những pháp sư tiếp nối huyết mạch của gia tộc đã kéo dài qua nhiều thế hệ, người cha và cô con gái đang――――
Trải qua một khoảnh khắc đêm yên ả, tiến gần hơn đến những điều huyền bí và làm quen với pháp thuật.
Cha cô là một người vô cùng bận rộn với tư cách là một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội, đồng thời là một pháp sư nổi bật ở Viễn Đông, thế nhưng ông vẫn dạy dỗ cô ít nhất mỗi hai đêm một lần.
Ông không giống như những thầy cô giáo ở trường tiểu học của cô.
Ông là một người thầy đích thực.
Đó là phần không phải là “người cha” của ông trong mắt cô.
Giờ nghĩ lại, cô từng ngạc nhiên khi bạn bè ở trường không hề có lấy một “buổi học” nào.
Nhưng cô cũng không kể ra điều đó.
Chỉ có duy nhất một bài học.
Những thứ khác như piano, cắm hoa và những gì cô thường học mỗi ngày, cô không xem đó là bài học.
Vì những thứ đó chỉ để giải trí.
Cho dù cô có đoạt giải ở một cuộc thi nào đó, thì cũng chỉ là một trò chơi nhỏ.
Cô bé pháp sư mang tên Misaya Reiroukan sẽ tiếp tục làm quen với pháp thuật và tiến gần đến điều huyền bí trong đêm nay.
Giống như những người của gia tộc Reiroukan vẫn luôn làm. Từ trước đến nay.
Và từ bây giờ――――
“―――――”
Thiết lập pháp trận, đặt chất xúc tác, và niệm chú.
Misaya cảm nhận được sự huyền bí ở bên cạnh cô trong đêm nay, khi cô nhanh chóng biến đổi và chuyển hóa một trong những con chó săn mà cô đã xoa đầu và chạm tay vào vào buổi sáng thành một ma khuyển.
Nếu cô mất tập trung dù chỉ một chút, ma lực dùng để viết lại hiện thực và tác động lên thân thể con chó săn sẽ trở nên hỗn loạn, xé toạc thịt, gãy xương, máu sẽ văng tung tóe ngay trước mắt cô; con chó săn đang chăm chú nhìn họ từ trung tâm pháp trận sẽ chết.
Không có chỗ cho khả năng đó xảy ra.
Cô nhất định sẽ dẫn dắt dòng mana và hoàn thành nghi lễ huyền bí này.
Cô sẽ dẫn dắt điều bất khả thi trở thành hiện thực.
Cô sẽ biến con chó săn ngoan ngoãn thành một ma khuyển mạnh mẽ, hung dữ nhưng vẫn trung thành.
Cô sẽ ban cho nó một thân thể chịu được đạn, móng vuốt sắc nhọn có thể xé nát thép, sự linh hoạt vượt xa mọi loài thú, và ẩn chứa trong cơ thể một lượng mana khổng lồ mà dã thú không thể có.
Đổi lại, vâng, xét cho cùng, pháp thuật này cũng không quá khác biệt với loại pháp thuật cơ bản nhất.
Ít nhất là đối với tài năng mang tên Misaya.
“Con là một thiên tài, Misaya.”
Cô nghe thấy giọng nói của cha mình.
Phải đến khi cô hoàn toàn hoàn tất việc sử dụng pháp thuật, Misaya mới lắc đầu và đáp lại:
“Không, con không phải.”
Lẽ ra cô đã có thể hoàn thành nhanh hơn hai giây dù đang ở cấp độ hiện tại.
Misaya hơi khó chịu khi nghĩ rằng mình đã mất thêm hai giây chỉ vì cô quá cẩn trọng và dè chừng.
Và, cô nói điều đó với cha mình bằng những lời chân thành. Rồi cha cô nói:
“Dù vậy, con vẫn là một thiên tài. Hơn cả ta. Có lẽ còn hơn cả ông nội con.”
“Không đâu, thưa cha. Con vẫn còn non kém. Đó là lý do mà ngay cả bây giờ, con vẫn…”
“Ta cũng từng nghĩ giống như con. Ta đã có thể nói điều đó khi ta mười lăm tuổi.”
Đó là một giọng nói đầy tự hào.
Aah, cha đang cố động viên mình. Vâng, cô thực sự cảm nhận được điều đó.
Bởi vì cô biết rằng người pháp sư mang tên cha mình rất hiếm khi khen ngợi người thân.
Vì ông là một người có cái nhìn điềm tĩnh, có thể đánh giá chính xác người ngoài dòng tộc,
và đồng thời, ông lại khắt khe một cách bất thường với dòng dõi Reiroukan.
Vậy mà ông lại nói như thế này.
Misaya chấp nhận sự non kém của mình hơn là cảm thấy khó chịu với sự việc bất thường đó.
Nhưng.
Ngay sau đó, cô cảm thấy có một chút lạ lùng.
“Cha rất mừng. Con tồn tại trong thế giới này với tài năng như vậy. Đúng thế, cha không thể biết ơn hơn với con – cô con gái kỳ diệu của cha – và cả mẹ con, người đã sinh ra con.”
“Cha……”
Ở đầu kia của ánh nhìn từ Misaya, cha cô bắt đầu nói.
Tài năng. Tư chất.
Chúng quan trọng tới mức nào đối với một pháp sư――――?
Người ta nói pháp thuật là…
Một bí ẩn.
Một phép màu.
Là thuật ngữ chung cho kiến thức và kỹ năng nhằm tái tạo những điều kỳ diệu một cách nhân tạo.
Chỉ những kẻ bất thường, chỉ có pháp sư mới có thể thực hiện được.
Người ta nói pháp sư là…
Những người thực hiện các điều huyền bí.
Một kẻ siêu nhiên dùng ma lực để biến điều bất khả thi thành hiện thực.
Là người có các mạch ma thuật trong cơ thể.
Một kẻ dâng hiến cả đời mình cho việc học hỏi và nghiên cứu vì một khát vọng to lớn.
Người ta nói mạch ma thuật là…
Thứ cho phép con người chuyển hóa mana tự nhiên thành ma lực.
Thứ cho phép chuyển hóa od của chính bản thân thành ma lực.
Là chìa khóa truy cập vào nền tảng pháp thuật.
Nó là cơ quan không thể thiếu để thi triển pháp thuật, và chỉ có thể có được từ khi sinh ra.
Người ta nói nền tảng pháp thuật là…
Một hệ thống lý thuyết ma thuật được khắc vào thế giới.
Đôi khi là môn học thuật, đôi khi là tôn giáo, và đôi khi là truyền khẩu gia tộc.
Pháp thuật chỉ có thể thực hiện được bằng cách rót mana vào những công thức huyền bí này.
Người ta nói khát vọng lớn lao là…
Điều mà tất cả pháp sư theo đuổi.
Đó là “Căn Nguyên”, gốc rễ của mọi sự tồn tại theo như trong các thư tịch.
Cô không được quên.
Một người không phải là pháp sư chỉ vì họ biết dùng pháp thuật.
Một pháp sư là pháp sư vì họ khao khát trí tuệ tối thượng, vì họ hướng đến “Căn Nguyên” bằng pháp thuật.
Tất cả, toàn bộ.
Như là ma thuật cường hóa, tất cả chỉ là những điều căn bản.
Dù cô có thể khẳng định rằng một viễn cảnh như vậy rất khó xảy ra, nếu muốn giải thích một cách dễ hiểu cho những người bạn ngây thơ cùng lớp, thì đúng vậy, nó đơn giản như những câu thầy cô tiểu học dạy về việc chào hỏi đúng mực vào buổi sáng – là nền tảng cơ bản của giáo dục.
Vậy tại sao cha lại nói những lời đó?
Phải chăng ông quá ấn tượng bởi pháp thuật cô sử dụng – biến một con vật thành một quái thú?
Hay là ông đã bàn bạc với mẹ cô và xem xét lại phương pháp giảng dạy?
Khả năng sau có vẻ hợp lý hơn.
Vì bản thân Misaya không cảm thấy điều gì đặc biệt từ phản ứng của mình.
“Con――――”
“Nghe này, Misaya.”
Bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Nhưng lời cô đã bị cắt ngang một cách chắc chắn.
“Tại Tokyo này, nghi lễ pháp thuật vĩ đại nhất trong lịch sử sẽ bắt đầu ở Viễn Đông.”
Bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, nơi nào đó trong giọng nói ấy chứa đầy nhiệt huyết.
Một nghi lễ pháp thuật quy mô lớn được tổ chức tại Tokyo.
Một nghi lễ chưa từng có tiền lệ, được thực hiện nhờ “Chén Thánh” do Thánh Điện đặc biệt cho mượn――――
Một nghi lễ có sự hậu thuẫn của Tháp Đồng Hồ, tức là Hiệp Hội Pháp Sư.
Một nghi lễ chưa từng có, được tổ chức nhằm mục đích chạm tới “Căn Nguyên” – khát vọng lớn lao và ước mơ ngàn năm của mọi pháp sư.
Một cuộc chiến khốc liệt giữa bảy Master và bảy Servant.
Một cuộc xung đột ma thuật quy mô lớn tại Tokyo.
Sự tái hiện của một huyền thoại.
Sự hiện thực hóa của những tham vọng. Con đường để đạt được điều đó.
“Nhờ vào ân huệ của vận mệnh, con đường dẫn tới việc thực hiện tham vọng của ta đã mở ra trước mắt.”
Cha cô, Gia chủ Reiroukan, đã được chọn là người tham gia nghi lễ đó.
Chén Thánh ―――― Chén lớn ẩn giấu đâu đó tại Tokyo đã được xác nhận
bằng lượng ma lực khổng lồ do chén nhỏ tạo ra.
Quả thật, Chén Thánh sẽ dẫn dắt một pháp sư đến với khát vọng của họ.
Tất nhiên. Sự nguy hiểm là rất lớn.
“Vốn dĩ, một cuộc chiến pháp thuật mà ngay cả các Anh Linh – những thực thể vượt khỏi tầm tay loài người – cũng bị cuốn vào, thì bản thân nó đã là một cuộc lấy và mất mạng sống.
Đó là lý do ta đã định chuyển toàn bộ người trong gia đình về biệt thự ở Izu.
Nhưng nếu là con – người sở hữu tài năng vượt trội đến vậy, thì……”
Ông dừng lại một chút, khép mắt lại.
Rồi từ từ mở ra. Cha cô lặp lại một lần nữa.
“Không, chính vì con là một thiên tài, nên sẽ có rất nhiều thứ có thể thu nhận được từ việc trải nghiệm tận mắt.”
“Trải nghiệm nghi lễ của cha……?”
“Đúng thế.”
“Con ư…”
“Đúng vậy.”
Lần đầu tiên, giọng nói của cha cô…
Misaya cuối cùng đã nhận ra nó chứa đầy niềm tự hào rực rỡ dành cho cô.
Nhiều lời nói có vẻ đột ngột và lớn lao đến khó tin,
nhưng chúng vẫn là sự thật – miễn là chúng xuất phát từ miệng cha cô.
Vì ông là gia chủ của một dòng pháp sư lâu đời,
và vì họ là một dòng tộc đặc biệt có ảnh hưởng xã hội to lớn,
cha cô có đôi mắt đủ sắc để nhìn thấu cạm bẫy và giả dối.
Bởi vì đôi mắt đó cùng với nền tảng là một pháp sư, ông ấy đã được trao vị trí gia chủ ――――
Vâng, Misaya vẫn nhớ những gì ông nội cô đã lén nói với cô khi ông còn sống. Chính vì thế.
Cô vô cùng ngưỡng mộ ông.
Nghi lễ chắc chắn sẽ bắt đầu ở Tokyo. Cũng như…
Cái tôi non nớt và thiếu kinh nghiệm của cô, sẽ được chứng kiến một nghi thức ma thuật với quy mô chưa từng có! Cô còn cảm thấy vui hơn cả khi mở quà sinh nhật. Khi đang được huấn luyện về ma thuật, cô đã quyết định rằng mình sẽ không hành xử như một đứa trẻ nữa.
Không phải là cô xem nhẹ khả năng gặp nguy hiểm.
Cũng không phải cô đã quên rằng kỹ năng của mình vẫn còn non kém. Thế nhưng, cô hạnh phúc khi nhận ra rằng cha mình thật sự tự hào về cô.
“Người ta nói đây là một dự án chung phi thường ngay cả đối với thế giới này, giữa Hiệp hội Pháp sư và Thánh Điện. Vốn dĩ Giáo hội là lực lượng bài trừ phép thuật, nhưng trong nghi thức lần này lại được xem như một phép màu đặc biệt.”
Lời cha cô vẫn tiếp tục. Nhẹ nhàng và bình thản.
Tuy nhiên, vẫn hướng về con đường theo đuổi tham vọng lâu đời của gia tộc Reiroukan.
“Tên của nghi thức là Cuộc Chiến Chén Thánh. Chúng ta, nhà Reiroukan, sẽ đạt được đại nguyện của mình thông qua trận chiến này.”
*****
Mẹ đã rất vui mừng vì tôi.
Rõ ràng hơn cha tôi, không, phải nói là rõ ràng hơn nhiều.
Tôi nhớ rằng mẹ đã mỉm cười một lúc lâu và xoa đầu tôi. Mẹ lo lắng cho tôi và nói rằng nghi thức này rất nguy hiểm, nhưng tôi đã nói với mẹ rằng mình sẽ tự bảo vệ bản thân.
Sau đó, tôi đã biến ba con chó săn rừng thành ma khuyển.
Trường chú thuật cũng đang được cha tôi củng cố thành một kết giới mạnh mẽ.
Theo như hiểu biết của tôi―――tôi không biết hết tất cả các pháp sư ở Viễn Đông, nhưng dù có biết đi nữa―――thì cũng không ai có thể phá vỡ kết giới này.
Nguy hiểm duy nhất là, đúng vậy, một Anh Linh. Những Anh Linh.
Dù họ là những tồn tại siêu việt, nhưng người tham gia nghi lễ vẫn có thể triệu hồi một điều huyền bí mà một pháp sư – chỉ là con người – không thể chạm tới, như một loại linh thú. Điều này cho thấy lượng ma lực khổng lồ của Chén Thánh, đồng thời cũng là minh chứng rằng Chén Thánh Lớn có tiềm năng vĩ đại để chạm tới “Căn Nguyên.”
Anh Linh – hiện thân của điều huyền bí, là sự tái hiện của những huyền thoại hoặc truyền thuyết.
Tôi không biết những người tham gia khác sẽ triệu hồi ai. Nhưng cha tôi đã nói với tôi.
Rằng ông đang chuẩn bị một vật dẫn thích hợp để triệu hồi một vị như vậy.
Tôi chắc chắn.
Người cha mà ai cũng nói là xuất chúng đặc biệt, ngay cả trong số các gia chủ kế nhiệm của nhà Reiroukan. Anh Linh được triệu hồi bởi một người cha như vậy, chắc chắn sẽ vượt xa những Anh Linh khác――――
(Một trích đoạn từ cuốn sổ tay cũ)
*****
Nửa đêm, một ngày nào đó trong tháng Hai, năm 1991 sau Công Nguyên.
Tầng hầm của dinh thự chính gia tộc Reiroukan, Tokyo.
“――――Hãy lắng nghe lời ta. Ý chí của ta tạo nên thân thể ngươi, và thanh kiếm của ngươi định đoạt vận mệnh ta. Nếu ngươi nghe được lời triệu hồi của Chén Thánh và thuận theo ý chí cùng lý trí của ta, thì hãy đáp lại.”
Một giọng nói vang lên.
Đó là giọng nói cất giấu khát vọng của nhiều thế hệ chảy trong huyết thống ông.
“Ta thề sẽ là toàn bộ điều thiện trong thế giới này, và sẽ tiêu diệt toàn bộ điều ác nơi trần thế.”
Giọng nói vang vọng.
Đó là giọng nói quyết tâm biến điều kỳ diệu mang tên Chén Thánh thành của riêng mình.
“Hỡi tầng trời thứ bảy khoác lên mình ba đại từ ngữ quyền năng. Hãy hiện thân từ vòng phong ấn, Hộ Vệ của Cán Cân.”
Giọng nói kích hoạt pháp trận được vẽ trên sàn.
Ngay cả ở nơi xa xôi hẻo lánh này, lượng ma lực khổng lồ tỏa ra từ Tiểu Chén do Thánh Điện quản lý vẫn đủ sức khiến điều không thể trở thành có thể. Ánh sáng của ma lực lấp đầy căn phòng. Chất xúc tác được đặt tại trung tâm pháp trận — chính là vài viên “đá quý” — triệu hồi những người lẽ ra đã chết từ thời xa xưa trở lại thế gian phù du này.
Nói cách khác, là một Anh Linh. Nói cách khác, là một điều huyền bí.
Ether vô hình đó chuyển hóa thành một cơ thể tạm thời.
Hắn là một con người tuyệt mỹ.
Dù có mái tóc dài như phụ nữ, nhưng giới tính của hắn vốn là nam. Pháp sư — Master Reiroukan — biết rất rõ ông ta đã triệu hồi ai.
Đó là người nắm giữ thần bí như chính bản thân ông.
Một “Average One” — người có thể điều khiển tất cả các nguyên tố như của riêng mình.
Hắn là con người đã góp phần đặt nền móng cho một trong các hệ thống thuật pháp được khắc vào thế giới; là người siêu nhiên khắc sâu khái niệm về bốn nguyên tố chính vào thế giới như một tri thức vững chắc và một ngành học thuật, đồng thời có thể tự do thao túng chúng. Một bậc vĩ nhân đã để lại công trạng lớn lao và danh tiếng vang dội không chỉ trong giới ma thuật, mà cả trong lịch sử. Và, hắn đã tiết lộ một phần nghiên cứu của mình để cứu giúp nhân loại trên toàn thế giới, và vì vậy hắn đã chết――――như một người đã để lại huyền thoại về một “con người lý tưởng” trong thế giới pháp thuật.
Một vóc dáng cao lớn khoác áo choàng trắng.
Với khí chất điềm đạm, vị Anh Linh ấy đã đứng đó như một Servant.
Đứng trên pháp trận đang tắt dần ánh sáng của ma lực, người đàn ông đó điềm tĩnh cất tiếng:
“Ta đã đến, đáp lại lời triệu hồi của ngươi. Chân danh của ta là Paracelsus von Hohenheim.”
Đó là một giọng nói trầm tĩnh.
Lần đầu tiên ông nghe thấy một giọng nói chứa đựng lý trí và trí tuệ đến như vậy.
Ông từng tin rằng cha mình là pháp sư vĩ đại nhất, nhưng khoảnh khắc này, người đứng đầu nhà Reiroukan không thể không thay đổi nhận thức đã giữ suốt hàng chục năm.
Hãy nhìn xem, đôi mắt ẩn chứa trí tuệ ấy.
Hắn có thể chưa từng chạm đến “Căn Nguyên” nhưng chắc chắn hắn hiểu nó sâu sắc hơn bất cứ ai.
Hơn bất kỳ gia chủ nào trong dòng dõi Reiroukan.
Không, ít nhất là gần Căn Nguyên hơn bất kỳ pháp sư nào ở Viễn Đông.
Nói cách khác, những huyền bí thuộc về hắn――――
“Ta là kẻ cổ xưa, hiện thân trong lớp Caster. Giống như ngươi, ta là một pháp sư khao khát Căn Nguyên.”
Trong đêm nay. Vào thời khắc này.
Có thể nói rằng ông, Master Reiroukan, đang trải qua khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời.
Ví dụ, nếu có ai đó―――người có thể thao túng ma thuật quay ngược thời gian―――hay là nắm giữ huyền bí tối thượng vượt qua cả pháp thuật, nếu ông từng sử dụng khả năng ấy, thì có lẽ ông sẽ rút lại lời nhận định này. Nhưng, ít nhất trong giây phút này, ông tin rằng nó là thật.
Caster sau khi hoàn tất triệu hồi đã nói với ông rất nhiều điều.
Sau hàng giờ trò chuyện, ông hiểu rằng huyền thoại là có thật.
von Hohenheim. Một nhà giả kim và pháp sư huyền thoại. Hắn thực sự là một pháp sư tuyệt diệu, có quan điểm sống và giá trị không giống với pháp sư thông thường: ẩn giấu nghiên cứu của mình, “chỉ để làm những gì cần thiết để cứu những đứa trẻ yêu quý của mình và tất cả nhân loại.”
Hắn truyền đạt tri thức lẽ ra không nên chia sẻ với bất kỳ ai ngoài dòng dõi ruột thịt — chứ đừng nói là với những người không biết gì về thần bí — cho nhân loại và góp phần vào sự phát triển của y học.
Đức hạnh. Con người lý tưởng.
Một kẻ ngốc trong thế giới pháp sư.
Dù nghe như huyền thoại, thật khó để tin ngay lập tức. Hắn là pháp sư vượt qua nhân loại?
Hay là con người chỉ đơn thuần khao khát tri thức, say mê pháp thuật, đi đến tận cùng để chạm tới Căn Nguyên?
“……Có rất nhiều pháp sư từng cho rằng ta là một kẻ ngốc.”
Caster nói.
Không chút giận dữ, hắn chỉ điềm tĩnh.
“Và như thế, ta đã mất mạng. Không còn cách nào khác. Ta muốn cứu người. Họ sợ rằng ta sẽ tiết lộ thêm kiến thức. Vì không thể chung sống, một bên phải biến mất. Và với ta―――các pháp sư đó cũng là những đứa trẻ đáng yêu của ta.”
Đây đâu phải là một pháp sư.
Phải chăng… hắn là một vị thánh?
“Ta có oán hận họ không? Không. Không hề. Bởi vì, rốt cuộc… ta đã gặp được ngươi.”
Ông không thể đáp lại, bởi không hiểu rõ ý nghĩa trong lời hắn. Và rồi, Caster nở nụ cười, nói:
“Hỡi hậu duệ của những đứa trẻ mà lẽ ra đã nhận được sự dạy dỗ của ta. Gia tộc ngươi dường như đã nắm được nền tảng của thuật giả kim. Không nghi ngờ gì nữa, ngươi chính là hậu duệ chân chính của ta.”
Aah, Ông ta――――
Ông ta giống một pháp sư, một thánh nhân, một tổ tiên. Dù sở hữu trí tuệ uyên thâm, hắn quá thuần khiết.
Ông đánh giá lối sống của người mang danh Caster như vậy.
Và, gần như cùng lúc đó, ông nhớ tới điều luôn canh cánh trong lòng:
Con gái tôi―――― Reiroukan Misaya.
Ông luôn nghĩ rằng con gái mình cần một “người đồng hành” với tư cách người kế vị của gia tộc Reiroukan.
Misaya chắc chắn là một người có tài, vượt trội hơn cả ông, và sẽ chứng minh điều đó bằng việc nhanh chóng lĩnh hội tất cả pháp thuật được truyền thừa, cũng như trong những nghiên cứu riêng. Ông không hề nghi ngờ, không hề lo lắng về điều đó. Nhưng…
Gia tộc Reiroukan không chỉ là một gia tộc nghiên cứu học thuật.
Là một trong những thế lực dẫn đầu tại Viễn Đông, cô bé sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn hầu hết các pháp sư khác.
Nếu vậy――――
Cô cần một người đồng hành có thể mở rộng thế giới quan của mình.
Misaya phải học cách hiểu con người. Nếu cô muốn dẫn dắt con người.
Tuy nhiên, chỉ có Servant, vợ và bản thân ông thì chưa đủ. Vậy nên, cô cần một người đồng hành.
Một con người sắc sảo, tinh tế, và hoàn thiện cả nghệ thuật giao tiếp.
Tại trường tiểu học ở Suginami mà ông cố tình cho con gái theo học, ông nhận thấy có những đứa trẻ chỉ biết ngưỡng mộ Misaya vì tài năng toát ra từ cô, nhưng cô vẫn chưa gặp được một người đồng hành xứng đáng.
Tuy nhiên, giao phó cô cho pháp sư của một gia tộc khác là điều không tưởng.
Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm―――một người không thuộc thế giới pháp thuật, nhưng cực kỳ đáng tin cậy―――giống như quản gia của ông, chẳng hạn. Ông đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng. Dù thế nào đi nữa…
Vậy còn Caster đang đứng trước mắt ông thì sao?
Nếu người này là một pháp sư cao quý và giàu lòng nhân ái, người đã hóa thân thành Anh Linh…
Một pháp sư siêu việt.
Nhưng, một khi đã là Anh Linh, hắn sẽ không tự mình bận tâm đến chuyện gia tộc của chính mình.
Ông suy nghĩ một lúc.
Và rồi, ông đưa ra quyết định. Không có sự do dự nào cả.
Vì Misaya, ông mở miệng với sự quả quyết và nói:
“Không có người thầy nào sâu sắc và thông tuệ hơn ngài,”
rồi cúi đầu thật sâu:
“Tôi mong được ngài giúp đỡ trong một việc khác, ngoài Cuộc Chiến Chén Thánh.”
Đây không phải là điều mà một Master dành cho Servant, mà là hành động tương tự như một pháp sư gửi đến một bậc thầy mà ông yêu mến và kính trọng.
“Xin hãy giao việc đó cho ta.”
Lời thỉnh cầu của ông――――Caster lập tức chấp nhận.
Với nét mặt điềm tĩnh không chút lay động.
“Lời nói của ngươi là đúng.”
――――Nhẹ nhàng.
“Ngay cả pháp sư cũng cần có bạn bè.”
――――Hắn đưa tay ra.
Caster: “Nếu là như vậy, vậy thì ta sẽ trở thành bạn của con gái ngươi.”
―――― Hắn thì thầm một cách nhẹ nhàng.