Vol 1 – Chương 6: Gã trai bao của nàng Công chúa Hiệp sĩ
Gã trai bao của nàng công chúa hiệp sĩ Vol 1 Chương 6
The Kept Man of the Princess Knight – Himekishi-sama no Himo (姫騎士様のヒモ)
Tác giả: Shirogane Toru
Minh họa: Mashima Saki
Người dịch bản tiếng Anh: Stephen Paul
Quá lười để đọc, vậy để tui nhờ đứa khác đọc cho bạn nghe
Chương 6: Gã trai bao của nàng Công chúa Hiệp sĩ
Chuông nhà thờ vang lên một cách u sầu. Nhiều người đã đến dự tang lễ của Vanessa. Nhà nguyện đầy ắp những lời cầu nguyện cho linh hồn cô và tiếng khóc sụt sịt của những người tham dự.
Nhà của Vanessa suýt nữa đã bị thiêu rụi hoàn toàn, nhưng thi thể cháy đen của cô đã được phát hiện. Có dấu hiệu bị siết cổ trên cổ cô. Thủ phạm vẫn chưa bị bắt. Bạn trai của cô, Sterling, cũng đã được tìm thấy chết. Rất có thể, anh ta đã vướng vào rắc rối lớn và bị giết để làm gương. Tin đồn lan truyền khắp nơi rằng Vanessa chỉ là nạn nhân ngoài ý muốn. Mọi người đều biết rằng Sterling sẽ kết thúc như vậy. Họ đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.
Tang lễ của Sterling được tổ chức cùng lúc, nhưng mọi người thực sự đang thương tiếc cái chết của Vanessa.
Cô ấy sẽ được chôn cất tại nghĩa trang do Hội Mạo Hiểm Giả quản lý, nhưng như những người nghèo khổ và thấp hèn khác trong thành phố này, Sterling chỉ đơn giản bị ném vào ngục tối. Anh ta bị thiêu và nghiền nát trước để không thể quay lại thành xác sống. Sự khác biệt trong cách đối xử là dấu hiệu của hành động của họ trong cuộc sống và sự yêu thích của người dân đối với họ.

Tôi đã có mặt tại buổi tang lễ, cùng với Arwin, Dez và April. Họ ngồi cạnh tôi, nhắm mắt lắng nghe lời cầu nguyện của linh mục. Không ai trong số họ biết ra được chuyện gì. Họ không cần phải biết. Ngay khi họ biết, tôi chắc chắn sẽ mất đi tình bạn của họ.
Ngay cả những người vốn thường chửi tục như lính biển hôm nay cũng trở nên trang nghiêm và im lặng. April khóc lóc và ôm chặt ông nội của mình.
Sau khi tang lễ kết thúc, Dez nói rằng hắn có việc riêng phải lo và trở lại tòa nhà của Hội Mạo Hiểm Giả.
Tôi cùng với Arwin u sầu đi về nhà. Đó là một chặng đường dài dọc theo con đường chính từ nghĩa trang ở rìa thành phố đến nhà chúng tôi.
Tiếng cười, bước chân, tiếng rót và chia sẻ ly rượu, tiếng trẻ con khóc vì bị quát, âm thanh của thành phố lúc nào cũng sống động và u ám hòa quyện với nhau.
“Cô ấy và ta,” Arwin nói, phá vỡ sự im lặng, “chúng ta chưa bao giờ nói chuyện nhiều lắm. Nhưng cô ấy trông thật dễ thương.” “Ừ.”
“Nhiều mạo hiểm giả mà ta gặp kể từ khi đến đây đã chết. Ta tưởng mình đã quen với điều đó… nhưng vẫn đau đớn,” Cô lẩm bẩm, ngóng ngóng với món vòng cổ ngọc bích treo trên ngực, chiếc mặt dây chuyền. Tôi đã nói với cô rằng tôi tìm thấy nó ở một hiệu cầm đồ.
“Mọi thứ đều như vậy với tất cả mọi người. Và cậu chẳng bao giờ quen được đâu. Cứ là buồn tủi và đau đớn mỗi khi ai đó thân thiết bên cậu qua đời.” Nếu không, việc quen biết họ chẳng đáng giá. Nỗi đau vì mất họ là dấu hiệu cho thấy cậu đã yêu họ đến mức nào. Đó là quy luật.
“Không cần khóc. Cũng không cần phải gánh chịu mãi. Con người có thể sống sót, dù cho toàn thân đầy bầm tím hay đầy bùn đất. Người chỉ cần chiến đấu hết sức mình. Người luôn có thể chết nếu người chọn như vậy.”
“Đúng vậy,” cô nói. Tôi không thể nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng tôi cảm nhận được những nét căng cứng dường như đã nhẹ nhõm đi chút nào. Chắc hẳn cô đã mỉm cười.
“Thôi, về nhà thôi. Không muốn bị ướt mưa nữa.” Trước đó trong ngày còn nắng, nhưng bây giờ những đám mây u ám đã xuất hiện. “Hmm?”
Một người đàn ông với khuôn mặt tái mét lướt qua đám đông. Hắn ngáp và gãi sau gáy. Tôi ngẩng đầu lên để nhìn rõ hơn.
“Có chuyện gì vậy, Matthew?”
“Xin lỗi. Tôi nghĩ tôi có việc riêng cần lo. Người về nhà đi, không cần chờ tôi.”
Arwin rõ ràng tỏ ra bồn chồn. “Uống rượu thêm nữa? Hay là vì một người phụ nữ?”
Tôi lắc đầu một cách mạnh mẽ. “Tôi chỉ nhớ ra hôm nay họ sẽ mở một sòng bạc. Đừng lo, tôi sẽ quay lại ngay khi bị sạch túi.”
“Hi vọng họ sẽ làm sạch luôn cái lỗ đít của ngươi!”
“Sao lại thô tục thế?”
“Ta học được từ ngươi mà.”
Chà, tôi không thể tranh cãi với cô ấy ở điểm này.
“Dù sao đi nữa, nếu Người có thể cho tôi một ít tiền, tôi sẽ biết ơn lắm,” tôi nói, nở một nụ cười rạng rỡ. Ánh nhìn của Arwin càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Ngươi đúng là cái đồ….”
“Làm ơn đi mà?” Tôi đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay của cô. “Chỉ cần ăn cái này trong khi chờ đợi.”
“…Được rồi,” Arwin lẩm bẩm, bỏ viên kẹo vào miệng. Đó chỉ là loại kẹo đường bình thường. “Nhưng ngươi phải trở về trước khi trời tối.”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói, vẫy tay chào cô khi quay đi.
Khi đã một mình, tôi làm mình trở nên vô hình và đi theo người đàn ông đó một cách an toàn, giữ khoảng cách. Hắn đi vào một con hẻm, dường như là phía sau một quán rượu nào đó. Đây là một nơi nổi tiếng là điểm buôn bán ma túy. Sẽ có một người bán hàng ở đó.
Hắn rẽ qua một góc. Sắp đến lúc rồi. Tôi lén lút tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách, khi tôi nghe thấy một tiếng ồn ào phát ra từ phía góc đường.
“Anh bạn là ai thế?” “Ê, dừng lại đi!”
Có một tiếng thét và tiếng ai đó ngã xuống. Họ đang đánh nhau? Hay là có một khách hàng trước đó? Tôi dán chặt mình vào tường và thận trọng nhìn qua cạnh tường. Tôi nghẹn thở.
Có một người đàn ông đứng ở con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà. Một thanh kiếm đầy máu treo lủng lẳng trong tay hắn. Hai thi thể nằm trên mặt đất. Một là người đàn ông mặt tái nhợt lúc trước, còn người kia là một người đàn ông trung niên có vẻ là người bán hàng. Cả hai đều bị chém trước ngực và rõ ràng đã chết.
Và người đàn ông làm chuyện này là người tôi quen.
“Ra đây đi, Matthew. Tao biết mày đang ở đó,” Roland nói mà không quay lại.
Tôi đã nghe nói hắn bị mắc kẹt dưới đống đổ nát. Có vẻ hắn đã sống sót. Quần áo hắn rách nát, nhưng trông hắn không bị thương gì.
Một mồ hôi lạnh rịn ra trên trán tôi. Thật bất ngờ khi thấy hắn vẫn còn sống, nhưng hắn cũng khác xa so với vài ngày trước. Hắn chỉ là một quý tộc kiêu ngạo, hư hỏng lúc đó. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn bình tĩnh sau khi phạm phải tội ác. Thật ghê rợn.
“Chào nhé, con gà yếu ớt. Thật là trùng hợp khi gặp mày ở đây. Tao không biết mày lại chuyển nghề thành kẻ trộm giết người. Một chặng đường dài để con trai của một công tước rơi xuống thế này.”
Roland không phản ứng với lời chế giễu của tôi. Hắn rút thanh kiếm đầy máu ra khỏi vỏ, rồi bước đến gần tôi và giơ tay lên.
“Tao sẽ chuyển lời của thần cho mày.”
“Hả?”
Chưa kịp nói thêm lời nào, khuôn mặt của Roland trở nên trống rỗng và vô cảm.
“NGƯƠI ĐÃ LÀM TỐT KHI VƯỢT QUA THỬ THÁCH CỦA TA, CON NGƯỜI”
Lồng ngực tôi thắt lại. Giọng nói đó là của Roland, nhưng tôi không thể nào quên cách nói ấy. Đó là giọng của thần mặt trời: Ariostol. Tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ chỉ vì cái tên khốn nạn ấy? Cơn giận, thù hận, hoài nghi và sợ hãi xâm chiếm tâm trí tôi, hòa lẫn với nhau như một đống nhớt nóng nghẹt lại trong não tôi. Nhưng tôi biết phải làm gì—đánh hắn. May mắn thay, mặt trời đang ló dạng qua đám mây. Chỉ trong chốc lát, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần. Đổ lỗi cho thằng ngốc dám bước ra ngoài dưới ánh mặt trời, đừng trách tôi.
Tôi dồn sức vào cú đấm, cảm thấy sức mạnh của ánh sáng mặt trời lan tỏa vào cơ bắp. Dù Roland chỉ là một tên điên không có mối liên hệ trực tiếp gì với thần mặt trời, điều đó không thành vấn đề với tôi. Hắn tự chuốc lấy việc làm trò hề trước mặt tôi. Tôi sẽ đấm vỡ mặt hắn chỉ với một cú đánh, nhưng điều đó không xảy ra. Thay vào đó, cú đấm đầy sức mạnh của tôi bị dừng lại bởi bàn tay của Roland.
“Cái gì?”
Hắn siết chặt nắm đấm của tôi trong tay. Nắm đấm của tôi, từng phá vỡ đá và đấm thủng áo giáp kim loại, giờ đây bắt đầu kêu răng rắc. Tôi tung cú đấm bằng tay còn lại, nhưng hắn cũng chặn lại. Giờ chúng tôi đang vật lộn, đấu sức với nhau. Tôi cố đẩy hắn lùi lại, nhưng hắn không nhúc nhích. Đây là trò đùa à? Trong tình trạng hiện tại của mình, Roland lẽ ra không thể kiên cố hơn cả một đống nhầy.
Roland híp mắt lại với vẻ không hài lòng và dễ dàng nâng tôi lên khỏi mặt đất, ném tôi vào một bức tường.
“Im đi. Lời của thần chưa dứt.”
Tôi không thể cử động. Cú đập ngược lưng vào tường không đau lắm, nhưng linh cảm của tôi mách bảo rằng bây giờ mà cử động mà không suy nghĩ thì rất nguy hiểm. Roland lại giơ hai tay lên trời.
“NGƯƠI ĐÃ NHẬN ĐƯỢC BẢO VẬT CỦA TA VÀ DÙNG NÓ ĐỂ HY SINH THỊT VÀ MÁU. NHƯ VẬY, NGƯƠI ĐÃ VƯỢT QUA THỬ THÁCH THỨ HAI.”
Tôi cảm thấy choáng váng. Dịch mật trào lên cổ họng tôi một cách bất ngờ. “Thử thách thứ hai” có nghĩa là đã có thử thách đầu tiên. Điều đó có lẽ có nghĩa là thử thách đầu tiên là phải dọn sạch tòa tháp của thần mặt trời. Bảo vật đó chắc chắn là mặt trời tạm thời. Tôi không đánh bại quái vật hay chiến thắng một trận đấu trí để có được nó, nhưng tôi đoán phương tiện không quan trọng. Vấn đề là cái phần nói về “hy sinh thịt và máu.” Có nghĩa là…
“Cút đi!”
Tôi không giết cô ấy vì lợi ích của ngươi. Cảm giác siết cổ cô ấy, nhà tù tội lỗi quanh tôi, giọng nói và những giọt nước mắt gọi tôi từ vực sâu của cái chết—đó là cảm xúc của tôi. Những thứ đó chẳng có gì làm vui lòng ngươi cả!
Và cái loại người nào lại nói, “Ngươi đã vượt qua, chúc mừng,” mà không giải thích gì hết vậy? Cái kiểu nói linh tinh này là cái quái gì?
“Chúng ta không phải tín đồ của ngươi, cũng không phải nô lệ của ngươi! Trả tôi về như cũ đi!”
“TIẾP THEO LÀ THỬ THÁCH THỨ BA. HÃY ĐỢI SỰ XUẤT HIỆN CỦA NÓ… CHỈ THẾ THÔI.”
Roland hạ tay xuống và tuyên bố cuộc trò chuyện kết thúc, mà không hề đáp lại lời tôi.
“Thật là giàu có, khi ngươi lại là một trong những Kẻ Khổ Hạnh của Thần,” hắn nói, mang theo nụ cười lạnh lùng. Tôi đã thấy nhiều lần cái nụ cười đó, nhưng bây giờ nó lại có vẻ hoàn toàn giả dối.
“Cái quái gì vậy?”
“Ngài là thần chiến tranh và thần thử thách. Những người có tiềm năng trở thành anh hùng và chiến binh sẽ trải qua một số thử thách, và chỉ những ai vượt qua tất cả mới được dẫn vào Thần điện Mặt Trời và ban cho sự sống vĩnh cửu. Những người đang trải qua các thử thách được gọi là Kẻ Khổ Hạnh.”
“Lố bịch.”
Nói cách khác, là nô lệ cho con heo rừng đầy ruồi mang tên thần mặt trời.
“Tao đoán mày đã hy sinh zin đít của mình để có được sức mạnh đó rồi đúng không?”
“Mày ăn nói cho cẩn thận.” Roland cau mày. “Khi tao bị mắc kẹt dưới đống đổ nát của tòa nhà đó, Thần đã gửi một mệnh lệnh. Người nói, ‘Ngươi không phải chết ở đây. Ngươi có một nhiệm vụ phải hoàn thành.’ Lúc tiếp theo tao biết, tao đã đứng ngoài biệt thự.”
Hắn túm lấy cổ áo và kéo xuống, để lộ dấu hiệu của thần mặt trời khắc lên ngực trái hắn.
“Đây là dấu hiệu của một Kẻ Rao Giảng. Ta nuôi dưỡng đàn chiên, tái tạo phép màu của Thần trên trái đất, và dẫn dắt tinh thần cho mọi người khi cần. Đó là nhiệm vụ vĩ đại và cao quý được giao cho ta.”
Nghe như một thỏa thuận tệ hại. Làm trai bao ăn bám còn tốt gấp nghìn lần.
“Tao vui mừng. Sau ba năm làm tín đồ, đức tin của tao đã được đền đáp.”
Hah. Có lẽ điều đó xác nhận rằng con mắt của thần mặt trời tệ hơn cả mù lòa.
“Vậy mày định làm gì bây giờ? Dùng sức mạnh của mày để đưa quốc gia của mày trở lại? Trở về quê hương và tiêu diệt tất cả quái vật đang xâm chiếm nó?”
“Tao không quan tâm đến những chuyện đó,” hắn nói một cách nhẹ nhàng. “Mặc dù có chuyện gì xảy ra với Mactarode cũng không phải là mối quan tâm của tao nữa. Sứ mệnh của tao mới là tất cả.”
“Đi hành hương à? Hay là mày sẽ cạo đầu và khiêm nhường truyền bá giáo lý khắp đất nước?”
“Tao sẽ thanh tẩy thành phố này,” hắn nói.
Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi trống rỗng.
“Mày nên hiểu rõ thành phố này đáng xấu hổ và bẩn thỉu đến mức nào. Dân chúng của nó đã sa sút tới đâu. Có rất nhiều thứ ở đây không nên tồn tại. Và trước khi Thần Mặt Trời có thể chiếm lấy vị trí xứng đáng của Ngài trên trái đất, chúng ta phải thanh lọc đất đai khỏi sự thối rữa. Bắt đầu từ đây.”
“Mày biết là mày không thể làm được điều đó.”
Bóng tối của thành phố này ăn sâu vào tận gốc rễ. Một cá nhân mạnh mẽ hơn một chút so với bình thường cũng chẳng thể làm gì để xoá bỏ nó. Nếu chỉ cần có thế, thì Dez đã phải là người điều hành thành phố này từ lâu rồi.
“Đó không phải là vấn đề ta có thể hay không thể làm được. Ta phải thực hiện ý muốn của Thần. Đó là nhiệm vụ của ta.”
Hắn rút ra một chiếc túi nhỏ từ trong túi áo và rắc những thứ bên trong lên lòng bàn tay: bột trắng.
“Release?”
“Mày có biết tại sao tao lại muốn thứ này đến vậy không?” Hắn cười khúc khích rồi ném hết vào miệng. Ngay lập tức, dấu ấn khắc trên ngực hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cơ thể Roland run lên. “Để làm điều này.”
Đột nhiên, vai hắn phình ra. Các cơ bắp ở sườn, đùi, lưng và ngực đều căng lên và puls, như thể có ai đó trong cơ thể hắn đang đấm ra ngoài. Cảm giác như có một con quái vật nhỏ trong người hắn đang vùng vẫy muốn thoát ra.
“Các ngươi cứ tưởng thứ này chỉ là một loại thuốc tầm thường, nhưng không phải. Đây là bộ cánh sẽ đưa chúng ta lại gần Thần —chìa khóa để biến thân xác tội lỗi của chúng ta thành những linh hồn thuần khiết và cao quý.”
Khi sự biến hóa lắng xuống, tôi còn lại trước một Roland khổng lồ, cao ít nhất một cái đầu so với tôi. Nhưng không chỉ có thế. Quần áo hắn rách nát, da hắn có màu của máu, xương hắn nhô ra ngoài, và cơ thể hắn vương vãi những đốm và vết bẩn. Tóc hắn rụng hết, tai hắn biến mất, và ba chiếc mào gà mọc lên từ đầu hắn đang sưng phồng, cùng với một cái mỏ. Cảm giác như hắn đã mọc lên một cái đầu gà phồng lên. Tròng trắng và con ngươi trong mắt hắn đã biến mất, thay vào đó là dấu hiệu của thần mặt trời.
“Đây là Release,” Roland biến hình quái dị thông báo. Vậy ra hắn đã giết kẻ buôn bán để cướp lấy Release.
“Và để làm rõ, ngươi sẽ không có được sức mạnh này chỉ bằng cách dùng nó. Những người thiếu đức tin sẽ không bao giờ gần gũi với sự vĩ đại của Ngài. Hình dáng này là dấu hiệu của kẻ được chọn, ngay cả trong những tín đồ.” /* chơi đồ ít thui */
“À, thế thì đỡ quá.” Tôi sẽ chẳng muốn thấy Arwin biến thành một quái vật xấu xí như vậy.
“Có rất nhiều tín đồ của Ánh Sáng trong thành phố này. Khi họ thấy hình dáng của tao, họ sẽ hiểu được sự vĩ đại của Thần Mặt Trời, và đức tin của họ sẽ được củng cố.”
Chắc họ sẽ càng sợ hãi và bỏ chạy khỏi cái giáo phái này, tôi nghĩ.
“Nếu chúng ta có nhiều tín đồ, nhiều người giảng đạo, thì chỉ cần có Release và sức mạnh mà nó ban cho, chúng ta có thể thanh tẩy thành phố này. Nếu mày can thiệp, mày cũng sẽ bị giết. Mày không phải là kẻ duy nhất là Kẻ Khổ Hạnh. Nếu mày chết ở đây, thì ngươi không phải là mày xứng đáng vượt qua. Ánh Sáng của Ngài không gửi bất kỳ sự mạc khải nào về cuộc đời ngươi.”
“Vậy cũng được” tôi nói, thọc tay vào túi. “Nhưng tao không muốn dính líu vào chuyện này.”
Tôi rút quả cầu ra, ném nó và niệm từ “Irradiation – Chiếu Sáng”
Quả cầu bay lên và phát ra một ánh sáng mạnh mẽ. Roland không còn cách nào khác ngoài việc quay mặt đi. Đó là phong cách của tôi: dùng mọi thứ có thể. Nhìn đây, thần mặt trời: tôi sẽ dùng “công cụ thần thánh” mà ngài ban cho tôi để đập cái tên tay sai này thành bột.
“Quay lại địa ngục đi!”
Tôi ném một cú đấm lén, nhưng hắn dễ dàng chặn lại.
“Đừng phí sức. Sức mạnh của tao đã… hả?” Roland dừng lại, bị bất ngờ.
Khi hắn đang giữ tay tôi, tôi tiến gần lại cơ thể hắn, đặt vai mình vào vùng thượng vị của hắn, rồi dùng sức từ chân đẩy lên để lật hắn ra sau. Hắn to lớn, nhưng động tác này với tôi thì dễ dàng. Roland ngã nhào xuống đất.
Hắn hổn hển, không khí bị đánh bật ra khỏi phổi. Tôi túm lấy chuôi thanh kiếm của hắn, rút nó khỏi vỏ và đâm thẳng vào tim hắn. Máu văng ra khắp nơi. Sau vài lần xoay kiếm qua lại, tôi kéo nó ra và đâm lại một lần nữa. Roland co giật hai lần, phun máu ra khỏi miệng và đổ xuống, chết gục trên đất.
“Cái gì mà tự cao thế?”
Dù hắn có sức mạnh thần thánh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn vẫn như cũ. Tôi có thể đánh bại bất kỳ tên con nhà giàu nào chưa từng trải qua một trận đấu thực sự.
“Giờ thì phải xử lý cái xác này…”
Tôi sẽ phải gọi Gã Đào mộ lại. Nhưng hắn có thể sẽ bị hoảng sợ khi thấy con quái vật xấu xí này.
Tôi đang lấy chuông ra để rung, thì một bàn tay bỗng nắm lấy mắt cá chân tôi. Không thể nào, tôi nhìn xuống và thấy Roland đang cười, miệng đỏ như thể được tô vẽ giống như một con hề. Cơn đau chạy lên mắt cá chân tôi. Tôi nhăn nhó và cảm thấy mình bị bay khỏi mặt đất.
Chỉ trong tích tắc, tôi bị văng lên cao hơn mái nhà tầng hai, rồi lại bị kéo ngược xuống dưới và lao qua một cửa sổ gần đó. Cơ thể tôi đâm xuyên qua kính và khung cửa khi va mạnh vào sàn đá. Tôi chỉ vừa kịp bảo vệ đầu, nhưng cú sốc mạnh mẽ khiến tôi choáng váng. Cú đó đau thật sự.
Đây là một tòa nhà bỏ hoang, nếu tôi nhớ đúng. Nghe đồn rằng một người giàu có đã gặp vận xui và bỏ lại căn biệt thự này. Tôi đang ở trong một đại sảnh nào đó, với trần nhà cao và không gian rộng rãi. Những chiếc đèn cầy dính sáp treo trên cao, và lò sưởi đầy soot không còn một khúc gỗ nào. Mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày. Tuy nhiên, có khá nhiều cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào, ít nhất không gian không quá tối.
Roland đâu rồi? Tôi tìm kiếm hắn một cách tuyệt vọng qua tầm nhìn mờ ảo, trong khi tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi.
Một bóng tối che khuất không gian phía trên tôi. Tôi lăn qua một bên đúng lúc thanh kiếm đâm xuống, xuyên sâu vào sàn nhà. Có vẻ hắn đã nhảy lên tận đây từ mặt đất. Quả thật rất nhanh nhẹn, cho dù hắn to lớn như vậy.
“Mày thật là cứng đầu,” Roland nói, vừa tỏ ra thán phục vừa chán ghét.
Vết thương tôi để lại trên ngực hắn đang lành lại ngay trước mắt tôi. “Mày thực sự bất tử à?”
“Ừ, tao cũng bất ngờ như cậu vậy. Tao không có ý thức khi bị tòa nhà đổ xuống, mày thấy đấy. Tao không ngờ là bị nghiền nát tim lại đau đớn đến vậy,” hắn trêu chọc, lướt ngón tay trên vết thương của mình. Hắn hoàn toàn ổn sau khi bị một thanh kiếm xuyên qua tim. Chết tiệt tên thần thánh vô dụng, bất tài, thối nát, đồ phế thải. Các ngươi nghĩ gì mà cho con gà yếu đuối này sức mạnh? Làm sao tôi có thể đánh bại hắn đây? Cũng may là ánh mặt trời tạm thời vẫn còn chiếu sáng, ngay cả khi tôi bị ném qua cửa sổ, nhưng tôi đang mất đi thời gian quý giá.
Đáng tiếc là trời lại âm u. Tôi không thể trông chờ vào ánh sáng mặt trời để giúp đỡ.
Roland ném thanh kiếm về phía tôi. Nó như một tia sáng lóe lên trong không khí mà tôi chỉ vừa kịp nhìn thấy để tránh, dù vậy tôi vẫn bị mất thăng bằng. Hắn nắm lấy cơ hội và lao về phía tôi như một con bò điên. Tôi cố gắng hồi phục và đứng vững, nhưng hắn dễ dàng ném tôi vào một bức tường xa. Không khí bị thổi ra khỏi phổi tôi. Tôi vừa chạm đất trên đầu gối thì Roland đã tung cú móc ác liệt về phía tôi. Tôi vung tay lên để cố gắng chặn lại.
Cú va chạm khiến tôi cảm thấy như tê liệt tận xương tủy. Cú đấm của hắn dễ dàng hất tay tôi ra. Nó để lại khuôn mặt tôi hoàn toàn không được bảo vệ trước cú đấm tiếp theo của hắn. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngả người ra sau để giảm bớt một phần lực. Ngay sau đó, tôi lại bị đập vào tường. Cổ tôi cảm giác như sắp gãy.
Chỉ có việc cắn chặt lưỡi mới giữ tôi tỉnh táo. Thế giới xung quanh tôi dần tối đi, ngay lúc đó một tia sáng bạc lao về phía tôi. Tôi lăn người tránh ngay khi Roland hạ thanh kiếm xuống sàn nhà.
Tôi vỗ nhẹ vào má hai lần để tự tỉnh táo lại. Khuôn mặt quái vật của Roland hiện lên gần hơn. Đó không phải là thứ bạn muốn nhìn thấy ngay khi vừa mở mắt.
“Đầu hàng đi, Matthew. Mày không thể thắng đâu.”
“Tao không muốn vậy.” Mặc dù khả năng chiến thắng là rất nhỏ, tôi vẫn không thể bỏ cuộc. “Tao đã hứa sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn.”
Nếu tôi không làm vậy, công chúa hiệp sĩ sẽ phải chờ đợi trong căn phòng tối, chẳng thèm thắp nến.
“Cứ đấu tranh đi, nhưng không thể thoát khỏi ánh sáng của Ngài đâu, đồ sâu bọ.”
“Hay tao phải gọi mày là Mardukas?”
Một tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ thoát ra từ môi tôi. “Vậy là mày biết tao là ai rồi nhỉ?”
“Sol nia spectus.” Thần Mặt Trời nhìn thấy mọi thứ.
“Ah. Dĩ nhiên rồi.”
Vậy là hắn đã biết về lời nguyền đã đặt lên tôi. Đó là lý do tại sao hắn cứ liếc nhìn ánh sáng mặt trời tạm thời lơ lửng xung quanh.
Tôi đứng dậy. “Vậy mày biết tao từng được gọi là Kẻ Nuốt Khổng Lồ. Mày nghĩ lý do là gì?”
“Mày đã đánh bại một con khổng lồ?” hắn nói, giọng điệu thờ ơ. Tôi lắc đầu. “Ừ, đúng thế. Nhưng đó là sau này. Tao có thể chỉ cho mày thấy ngay bây giờ.”
Tôi đập mạnh các khớp tay vào nhau và ra hiệu cho hắn lại gần. “Mày sẽ được chứng kiến một màn trình diễn trực tiếp về Kẻ Nuốt Khổng Lồ Matthew khi còn ở đỉnh cao.”
“Hấp dẫn đấy,” hắn lẩm bẩm, nắm lấy chuôi kiếm để rút nó khỏi sàn nhà.
“Không nhanh vậy.”
Tôi đá vào tay hắn đang nắm chặt chuôi kiếm. Một người bình thường chắc chắn sẽ buông tay ngay lúc đó, nhưng với sức mạnh cực kỳ lớn của Roland, chính thanh kiếm mới là thứ gãy trước. Nó gãy ngay tại điểm bị va đập.
Roland lưỡi lắc với vẻ bực bội và vung thanh kiếm giờ đã ngắn hơn. Kỹ năng kiếm thuật của hắn không tồi chút nào, và tốc độ của hắn thì cực kỳ nhanh. Ngay cả tôi cũng không thể nào nhìn ra được quỹ đạo của nó. Một chiến binh bình thường chắc chắn đã bị cắt thành từng mảnh từ lâu.
“Nhưng không có gì nhiều hơn thế đâu.”
Tôi nắm lấy cổ tay hắn khi hắn nâng thanh kiếm lên. Mặc dù giờ hắn rất to lớn, nhưng các động tác và góc nhìn của hắn vẫn rất dễ nhận ra và rõ ràng.
“Mày đã đánh tao vài cú khá tốt. Tao nhớ chúng. Bốn… không, đó là cú thứ năm.”
Và tôi luôn trả nợ. “Đây là một cú!”
Tôi đấm mạnh vào hông không phòng vệ của hắn. Tôi cảm nhận được xương gãy.
Cơ thể Roland cong lại sang một bên. “Và một cú nữa!”
Lần này là cú uppercut đấm mạnh vào cằm Roland. Hắn phun máu và lảo đảo lùi lại.
“Chưa xong đâu!”
Tôi kéo tay hắn, và lần này, Roland đi theo cú kéo của tôi để đấm lại tôi. Mặc dù cú đấm rất mạnh, nhưng nó bắt đầu chậm và góc đánh bị phóng đại, dễ dàng đoán được. Tôi phản đòn bằng một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
“Đến lúc số bốn!” “Tôi không nghĩ vậy đâu!”
Roland nắm lấy cổ tay tôi đáp lại. Giờ cả hai chúng tôi đều đang nắm cổ tay của nhau. Hắn mỉm cười tự tin. Nhưng vẫn còn quá sớm để hắn nghĩ là mình thắng. Tôi gập khuỷu tay và kéo hắn lại gần.
“Nhận cái này đi!”
Tôi đập mạnh đầu tôi vào mặt không phòng vệ của hắn. Một cái gì đó ấm và ướt văng lên trán tôi.
“Và đây là cú kết thúc.”
Chân tôi thúc mạnh vào háng hắn. Roland trở nên tái mặt, rên rỉ và đánh rơi cán kiếm.
“Xì!”
Để ngăn tôi nhặt nó lên, hắn đá mạnh vào thanh kiếm đang rơi trước khi tôi kịp phản ứng. Nó bay lên không trung, ra ngoài cửa sổ, và rơi xuống dưới. Giờ chúng tôi đều không có vũ khí.
“Vậy… mày nghĩ mày sẽ bù đắp sự chênh lệch bằng trò chơi tâm lý và kinh nghiệm à,” Roland nói, nắm lấy tay tôi bằng tay còn lại. Giờ chúng tôi lại đang khóa chặt nhau bằng cả hai tay. “Nhưng trong một cuộc đấu sức mạnh thuần túy, tao mới là người chiếm ưu thế. Nó sẽ không giống lần trước.”
Tôi đã đánh hắn với mục đích giết hắn, nhưng Roland vẫn tiếp tục tiến lên. Xương và bộ phận sinh dục của hắn bị nghiền nát đang hồi phục khá tốt.
“Chưa chắc vậy đâu.”
Một cơn gió thổi qua cửa sổ vỡ. Cuộc đấu sức mạnh của chúng tôi vẫn đang bế tắc. Nếu một trong chúng tôi lơi lỏng dù chỉ một chút, chúng tôi sẽ bị quật ngã. Cơ bắp của tôi đã đến giới hạn và bắt đầu căng ra. Mồ hôi rịn trên trán Roland.
“Có chuyện gì vậy? Trông mày như đang gặp khó khăn một chút.”
“Còn mày thì đang ở giới hạn của mình. Nhìn đi.”
Tôi liếc nhìn mà không quay đầu lại; ánh sáng của mặt trời tạm thời đang dần mờ đi, nhấp nháy và yếu dần.
“Thời gian trôi qua, sức mạnh của công cụ thần thánh sẽ phai nhạt. Và khi điều đó xảy ra, mày sẽ trở lại thành bản thân vô dụng ban đầu.”
“Mày nói nhiều quá, đồ gà con yếu đuối.” Tôi hừ một tiếng. “Mày có thể đã nghe về tao từ thần mặt trời, nhưng tao nghe về mày từ Arwin. Cô ấy đã kể cho tao nghe về cách mà họ đã đối xử với mày ở quê nhà.”
Miệng Roland vặn vẹo một cách gần như không thể nhận ra.
“Bị các anh em bắt nạt và bị cha mẹ lãng quên vì mày là đứa con rơi của tình nhân cha mày, bị thầy dạy đánh bằng roi ngựa vì quá ngu dốt. Liệu điều đó có khiến mày có một cuộc tỉnh ngộ nào không? Cậu bé xấu xí. Không ngạc nhiên gì khi mày có một tuổi thơ buồn bã và cô đơn, không có bạn bè.”
“…Im miệng đi.” Một tĩnh mạch xanh đang nhấp nhô trên trán hắn.
“Đừng ngại mà. Cả cái chuyện mày đi công tác khi thảm họa quái vật xảy ra chỉ là một cái cớ, phải không? Mày đã bỏ rơi gia đình và chạy trốn vì sợ hãi. Tao nghe nói mày còn có vợ và con trai ở đó nữa. Những người tội nghiệp đó không đáng phải chịu đựng điều đó.”
Hắn nghiến răng, khiến chúng kêu lên dưới sức ép.
“Tao có thể nghe thấy tiếng khóc của họ bây giờ. ‘Cha ơi, cha ơi, cứu con với. Tại sao cha bỏ con lại? Liệu quái vật có đáng sợ đến vậy không? Hay là con chỉ ngăn cản cha đuổi theo cái đuôi của Arwin như cha luôn muốn?’ ‘Đúng vậy, con yêu à, đúng vậy. Cha chỉ yêu cái đuôi của Arwin thôi. Yêu đến mức mà không quan tâm gì đến chúng ta cả. Vui quá!”
“Tao bảo mày im miệng!” Roland gầm lên. Hắn càng nén chặt hơn, cơ bắp căng ra và các tĩnh mạch cánh tay vỡ nát. Tôi không thể chịu nổi và bắt đầu trượt ngược về phía sau. Chẳng mấy chốc, tôi bị ép vào cửa sổ vỡ. Hắn sắp đẩy tôi qua cửa sổ rồi — tôi phải giữ vững. Nếu tôi ngã xuống, tôi chẳng còn cơ hội nào để chiến thắng.
“Cái vẻ thánh thiện mày mang lúc nãy xa lạ quá. Tao nghĩ cái vẻ đó hợp với mày hơn.”
“Chờ đến khi tao bịt miệng cái cái miệng ưa nói đó lại!”
“Dễ lắm.” Tôi cười nhếch mép. “Miệng này chỉ khép lại để nhận nụ hôn từ các cô gái xinh đẹp thôi.”
“Tao không nghĩ mày sẽ còn cần những thứ đó nữa.”
Một thứ gì đó cứng rơi xuống đất gần đó. Một quả cầu nhỏ lăn dưới chân: mặt trời tạm thời.
Tôi hết thời gian rồi. Nó cần nửa ngày dưới ánh sáng mặt trời trực tiếp để sạc lại. Dĩ nhiên tôi không có thêm một cái nào.
Cơ thể tôi lập tức cảm thấy nặng nề hơn nhiều.
Như trước đây, tôi yếu ớt và chậm chạp như bình thường. Cảm giác như bị rơi vào một đầm lầy sâu. Giống như đang chìm dần, không có chút hiệu quả nào dù cố gắng thế nào.
Lời nguyền của thần mặt trời lại một lần nữa cuốn lấy tôi.
Tôi quỳ xuống một chân, không thể chịu nổi trọng lượng. Tiếng cười chế giễu vọng xuống từ trên. Áp lực tăng lên, lập tức nghiền nát.
“Thật là đáng tiếc, kẻ yếu ớt!”
Đừng ngốc nghếch, tên gà con yếu đuối. Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra ngay từ đầu. Đúng vậy. Tôi luôn là kẻ thua cuộc, con chó bị đánh đập bởi con quái vật không công bằng trên bầu trời, buộc phải rụt đuôi lại, rên rỉ và bỏ chạy. Nhưng tôi sẽ không thua mãi mãi. Tôi không muốn kết thúc như vậy. Tôi không quan tâm hắn mạnh đến đâu, chẳng có lý gì để tiếp tục nếu tôi cứ để mình bị dẫm đạp mãi.
Chỉ có một thông điệp tôi muốn gửi tới cái vị thần tự xưng đó: “Chết con mẹ mày đi”
“Xong rồi!”
Lúc này!
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi gầm lên từ tận đáy dạ dày.
Và rồi tôi nắm lấy sức mạnh đã cướp đi tự do của tôi và ràng buộc tôi với sự yếu đuối, và tôi ném nó sang một bên.
Tôi cúi thấp người dưới Roland, sau đó, sử dụng toàn bộ lực kéo từ mắt cá chân và đầu gối, nâng hắn lên khỏi mặt đất. Đôi mắt hắn mở lớn đầy kinh ngạc.
Gầm lên, tôi đập mạnh cơ thể Roland xuống mặt đất. Những vết nứt hình thành trên sàn đá. Tôi đặt chân lên hình dáng hắn nằm sấp, quấn tay quanh cằm hắn và kéo mạnh hết sức có thể. Một tiếng gào im lặng truyền qua tay tôi.
Khuôn mặt tôi nóng bừng. Ngón tay tôi run rẩy. Mồ hôi tuôn ra. Chết tiệt, hắn mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Liệu việc biến hình thành quái vật có làm hắn cứng cáp hơn người bình thường không? Làn da bị xé và máu phun ra khiến tôi khó nắm bắt. Nhưng tôi không thể lỏng tay. Tôi nghiến răng, siết chặt cơ mông và kéo ngược lại. Nếu tôi mất tập trung, toàn bộ cơ thể tôi sẽ lại mất sức. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Âm thanh xé rách và vỡ vụn vang lên trong không khí. Khi nào xương tôi bắt đầu gãy? Tôi không thể tiếp tục nữa. Chết tiệt, tôi sẽ chết. Chết đi! Từ bỏ đi! Cứ chết đi!
“Lần này!”
Với tất cả sức lực và trọng lượng kéo ngược lại, tay tôi cuối cùng cũng tuột ra. Động lực kéo tôi ngã ra sau. Tôi thở hổn hển, tay và mặt đầy máu. Tôi muốn lau nó đi, nhưng quá mệt mỏi. Tôi ngã ngửa ra, nhìn lên trần nhà.
Khi tôi ngửa đầu lại để nhìn ngược, tôi thấy cái đầu bị chặt của Roland trên sàn.
Một thân thể không đầu nằm dưới chân tôi. Cột sống của hắn nhô ra từ cổ nơi đã bị đứt. Máu phun ra như một thác nước, nhuộm đỏ cả sàn. Nó chỉ co giật và rung lên.
“Không… thể nào,” cái đầu của Roland murmured, nhìn trân trối.
Dù cơn đau đớn xé nát từng phần cơ thể tôi, tôi vẫn bò lại gần và xoay cái đầu để nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy? Ngươi trông không ổn chút nào. Có phải ngứa mông không?”
Câu trả lời duy nhất tôi nhận được là một tiếng rên rỉ đau đớn. Cạnh cổ họng bị xé của hắn từ từ biến thành tro đen.
Mẹo để đánh bại những con quái vật bất tử luôn là chặt đầu chúng. Có vẻ như trò ma thuật của hắn không phải là ngoại lệ. Thật nhẹ nhõm. Nếu chuyện này không thành công, tôi đã phải dùng những biện pháp cực đoan hơn, như chôn hắn sống, nhấn hắn xuống biển, hoặc nghiền nát hắn thành bột để làm gạch.
“Thông thường, tao sẽ chỉ dùng một thanh kiếm hay rìu cắt đầu mày, nhưng tao không có lưỡi kiếm nào tốt trong tay, nên cách duy nhất là dùng tay.”
“Tại sao…? Mày … đang bị lời nguyền của… thần Mặt Trời…”
“À vâng. Cái đó.”
Lời nguyền vẫn chưa biến mất. Tôi cũng không có những vật phẩm ma thuật đặc biệt nào có thể vô hiệu hóa tạm thời nó.
“Chỉ là sự bướng bỉnh theo kiểu cổ điển thôi.”
Nhờ thằng thần mặt trời ngu ngốc đó, tôi không thể sử dụng sức mạnh của mình như trước. Khi tôi có thể sử dụng 100% sức mạnh trước đây, giờ tôi chỉ có thể tạo ra 1%. Nghĩa là, nếu tính toán đúng, nếu tôi bỏ ra 10.000% nỗ lực, thì tôi chỉ có thể tạm thời tạo ra 100.
Chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và cơ thể tôi đã bị tàn phá. Mỗi cơ bắp và khớp xương đều đau đớn, và tôi không thể đứng vững. Tôi sẽ không thể làm được điều này với một tên côn đồ bình thường. Thật ra, sức mạnh này khá vô dụng. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có thể chống lại lời nguyền của thằng thần mặt trời yếu ớt đó. Đó là chút kiên cường mong manh mà cơ thể và linh hồn tôi có thể tạo ra. Tôi còn chưa kể với Dez về chuyện này. Thật sự đây là lá bài cuối cùng tôi có trong tay.
“À vâng, mày muốn biết về biệt danh ‘Kẻ Nuốt Khổng Lồ’ phải không? Cũng đơn giản thôi: Tao có cái tên đó vì tao đã đánh bại nhiều kẻ to lớn hơn tao.”
Thế giới này rộng lớn. Có những người mạnh mẽ hơn tôi, những chiến binh giỏi hơn, giàu kinh nghiệm hơn, và có những khả năng đặc biệt mà tôi không có, khắp nơi. Tôi đã tham gia những trận chiến mà tôi không nghĩ có thể thắng. Nhưng tôi đã đối mặt với chúng và thắng dù không có cơ hội. Tôi có mặt ở đây hôm nay vì tôi đã đối đầu với những gã khổng lồ và chiến thắng trong những cú lật ngược tình thế nhiều lần.
“Mày nói ngươi là tay sai của thằng thần mặt trời đó phải không? Đây là câu trả lời của tao cho thông điệp của hắn.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, rồi kéo nó qua cổ.
“‘Một ngày nào đó, tao sẽ xé đầu mày ra khỏi cổ mày, chờ xem, đồ khốn.’”
Đến lúc cho hắn biết rằng dù là một con chó bị đánh đập vẫn còn răng và móng vuốt. Tôi sẽ kéo hắn xuống đất và bắt hắn hôn từng cục phân cuối cùng trên mặt đất.
“Cứ khoe khoang đi trong khi mày còn có thể” Roland gầm lên.
“Ngày Tái Sinh sẽ đến. Mày chỉ có hai lựa chọn: Hoặc làm vật hiến tế cho sự phục sinh, hoặc chết trên đường đi.”
“Mày quên mất một lựa chọn nữa là vặn đầu thằng thần sâu bọ đó ra rồi.”
Bỏ qua tất cả các lựa chọn khác và chỉ đưa ra hai lựa chọn thuận tiện là một đặc điểm của lũ lừa đảo.
“Các thầy giảng khác sẽ đến nơi này vào một ngày nào đó. Mọi thứ đã kết thúc, cho mày và cho nơi này.”
“Mày có mối bận tâm gì với thị trấn này vậy?”
“…Vì hầm ngục tồn tại ở đây.”
Lúc đó tôi mới hiểu ra. Tinh Thạch Thiên Hà nằm ở tận sâu nhất trong hầm ngục. Đây là hầm ngục duy nhất trên toàn thế giới vẫn chưa bị chinh phục. Đó là thứ mà thần mặt trời đang tìm kiếm.
“Vậy mày cũng nói với hắn thế này. ‘Nếu muốn có nó, thì tự xuống đây mà lấy, tên hề.’”
“Điều đó sẽ không cần thiết,” Roland lẩm bẩm một mình. Tro đen đã ăn sâu lên tới cằm hắn.
“Sol nia spectus.”
“Hoàn hảo. Tao sẽ để hắn xem tao đi vệ sinh nữa. Nói với hắn là tao đã chuẩn bị sẵn một chỗ ngồi hoàn hảo rồi, nên hắn cần phải xuống đây nhanh thôi.”
Roland không nói gì. Tro đen đã phủ kín nửa dưới khuôn mặt hắn. Cảm giác như hắn đang cố gắng truyền đạt điều gì đó qua ánh mắt, nhưng lúc này không thể hỏi hắn ý nghĩa là gì.
Cuối cùng, tro đen phủ kín toàn bộ đầu Roland và, với một cơn gió lạnh, biến mất. Một lúc sau, tro phủ lên cơ thể hắn, và nó cũng biến mất theo. Những gì còn lại chỉ là quần áo và giày của hắn. Ngay cả máu trên tay và trang phục của tôi cũng biến thành tro và tan vào trong gió.
“Tạm biệt, con gà yếu đuối.”
Một tia sáng thoáng qua khiến tôi phải nheo mắt. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang ló rạng qua những đám mây.
“Tôi biết mày đang ở đó xem chuyện, đồ ruồi nhặng.”
Dù cho thần mặt trời đang tìm kiếm thứ gì, tôi sẽ không cho hắn sự thỏa mãn. Danh hiệu thần thánh và lời nguyền lấy đi sức mạnh của tôi đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi đã chạy trốn vì sợ, cả hắn lẫn sự bất lực của chính mình.
Đó là cách tôi lại vướng vào âm mưu kỳ lạ này, tận cùng của lục địa. Nếu không thể chạy xa hơn, tôi chỉ còn cách cứng rắn lên và đối mặt với nó.
Hơn nữa, tôi không thể chịu đựng để thằng khốn đó ngồi trên cao nữa. Nếu hắn là người đã nghĩ ra công thức Giải Thoát hay Release, có thể hắn cũng biết cách giúp Arwin trở lại bình thường.
Làm nô lệ cho ngươi? Mơ đi.
“Đây là câu trả lời của tôi.” 🖕
Tôi giơ tay lên và giơ ngón giữa về phía bầu trời. Mặt trời lại ẩn sau những đám mây.
“Vậy… giờ thì sao?”
Điều may mắn là tôi không phải vứt bỏ thi thể, nhưng tôi thì đang trong tình trạng thảm hại, cả về hình thức lẫn thể chất. Chúng tôi đã gây ra quá nhiều tiếng động. Sẽ có ai đó chạy đến đây nhanh thôi, và nếu họ nhìn thấy tôi, sẽ rắc rối. Nhưng tôi cũng chẳng còn đủ sức để chạy nữa. Thực sự, cảm giác như có ai đó đang lên cầu thang. Thật sao? Để tôi yên đi. Không có đường thoát. Tôi bò đến gần cửa sổ bị vỡ, kéo mình lên nhìn xuống và cau mày.
“Thôi, không còn cách nào nữa.”
Tôi cắn răng lại, rồi lao ra ngoài cửa sổ.
Sau một khoảnh khắc không trọng lượng, tôi rơi xuống mặt đất và đập mặt vào một đống rác. Đúng là đống phân bón, đầy những mảnh thức ăn thừa và tro từ các lò sưởi. Mỗi mười ngày, có một tên ngốc nào đó trả một khoản tiền ít ỏi đến để thu dọn và phân chia nó, đưa một phần đi đốt, còn lại sẽ được chuyển ra các nông trại để bán làm phân bón. Nó tạo thành một lớp đệm khá tốt. Tôi gỡ vỏ rau và vỏ trứng ra khỏi đầu và bò ra khỏi đống rác.
“Ugh, hôi quá.”
Giờ tôi không thấy Arwin đâu. Một mối tình kéo dài cả trăm năm sẽ tan vỡ khi gặp phải mùi hôi này. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ ổn nếu cô ấy có mùi như vậy. Tôi nghĩ vậy. /* hôi hay không thì cũng húp hết */
“Á! Cái quái gì vậy?”
Tôi quay lại và thấy một lính canh. Chính là anh chàng có cái ria nhỏ.
Hắn cũng đã tình cờ phát hiện ra cảnh tượng với các anh em nhà Aston. Thật là một người bận rộn.
“Mày trông thật là thảm hại. Có bị thương không?”
“Tôi bị một đám người đáng sợ tấn công và họ hành hạ tôi thậm tệ. Tôi bị đánh, đá, và ném vào đống rác,” tôi nói, đưa cho anh ta cái nhìn như sắp khóc. “Họ còn lấy hết tiền trong túi của tôi. Tôi vừa nhận được tiền trợ cấp.”
Tôi lật ngược túi và lắc mạnh; chẳng có gì rơi ra. Tiền trợ cấp Arwin đưa cho tôi thật ra nằm trong túi quần của tôi.
“Thưa ngài. Ngài sẽ lấy lại tiền cho tôi chứ? Làm ơn giúp tôi đi?”
“Thôi đi,” anh ta nói, xô tôi sang một bên khi tôi tiến lại gần. Tôi ngã ngồi xuống đất. “Đây là kiểu thị trấn này đó. Nếu không thích, mày nên rời đi.”
“Thật là tàn nhẫn,” tôi than thở.
“Dù sao đi nữa, có thấy ai khả nghi không?”
“Ngoài mấy người đã lấy tiền của tôi thì ngài nói gì?”
“Tôi tìm thấy hai xác ở đằng kia. Có vẻ như là vấn đề liên quan đến ma túy. Ai làm việc này chắc cũng không đi xa đâu.”
Đó là do Roland gây ra. Hắn ta lúc nào cũng phải làm mọi thứ rối tung lên.
“Không biết,” tôi nhún vai.
“Tôi có nghe thấy khá nhiều tiếng động ở trên đó.”
Tôi chỉ lên trên, đúng lúc người lính da màu nhô đầu ra khỏi cửa sổ. Tuyệt vời, hắn ta cũng ở đây sao?
“Chả có gì. Không ai ở đây cả. Chỉ có mấy cái quần áo lạ và giày. Cũng có dấu hiệu của một vụ ẩu đả. Có thể chúng liên quan đến nhau.”
“Được rồi. Tôi lên đó đây,” người lính có ria mép trả lời. Đúng lúc hắn chuẩn bị đi, hắn nhìn tôi và rồi bịt mũi lại, nói với vẻ khinh bỉ,
“Cút đi ngay trước khi tao ném mày vào xà lim!”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi lập tức bò đi mà không nói thêm gì. Lưng tôi cảm thấy nhột như có ai đang nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt và thương hại. Một chút thời gian nghỉ ngơi đã giúp tôi có đủ sức để đi bộ, ít nhất là vậy, nên tôi đi ra ngoài đường, nơi mọi người qua lại đều hét lên và tránh xa tôi. Có vẻ như tôi nổi bật hơn tôi tưởng. Tôi lau một mảng lá cây khỏi tóc và cúi người đi tiếp trong cơn đau đớn.
“Có gì không ổn với hắn ta vậy? Ghê thật.”
“Ugh, mùi kinh khủng.”
Tôi nghe được những lời chế giễu và khinh miệt từ xung quanh.
“Đó có phải là Matthew không?”
“Cái người ở với cô công chúa hiệp sĩ ấy à? Ôi trời.”
“Hắn ta bẩn thỉu. Ước gì hắn ta chết đi.”
Họ liếc nhìn tôi với vẻ khó chịu, nhăn mặt rồi giữ khoảng cách. Dù sao tôi cũng không trách họ.
Tôi đã từng là một mạo hiểm giả nổi tiếng với biệt danh “Kẻ Nuốt Khổng Lồ”. Với sức mạnh siêu phàm của mình, tôi có tất cả: danh tiếng, tiền bạc và phụ nữ. Tôi đã mất tất cả những thứ đó vì những lý do nhất định, nhưng tôi cũng có được điều gì đó thay vào đó. Ánh mắt lạnh lùng của công chúng và đặc quyền được đứng bên cạnh cô công chúa hiệp sĩ xinh đẹp. Khi Điện hạ bị lạc trong bóng tối sâu thẳm, tôi sẽ ở đó để kéo cô ấy trở lại.
Tôi là gã trai bao của cô công chúa hiệp sĩ.