[Web Novel] Chương 16: Trở về nhà
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 16: Trở về nhà
Tôi rời khỏi quán cà phê lúc năm giờ rưỡi chiều.
Mưa đã tạnh, và bầu trời xa xa cũng bắt đầu hửng sáng. Vừa gõ cán dù xuống nền nhựa đường, tôi lại thực hiện chuyến về thăm nhà lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Suốt hai năm trời chưa từng quay lại một lần, vậy mà hôm nay lại trở về hai lần liên tiếp. Nếu một tháng trước có ai nói với tôi rằng:
“Mày sẽ lại đặt chân vào nhà Sanjou đấy.”
Tôi chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt họ. Có khi còn đấm luôn một cú.
Không phải nói đùa đâu, nơi này với tôi đúng là một chỗ đáng nguyền rủa như thế.
Lần này, tôi nhấn chuông từ tầng một và được mời vào nhà. Tôi muốn giấu chuyện mình vẫn giữ chìa khóa phòng để đề phòng tình huống xấu nhất.
Đứng trước cửa ra vào, tôi bấm chuông gọi.
Hít thở không thông. Phổi như bị bóp nghẹt, cổ họng run rẩy. Tôi nhắm mắt lại, bám víu vào một lời nói duy nhất trong đầu:
“Chúc anh may mắn.”
Tôi từ từ thở ra. Cảm giác như toàn bộ hơi nóng trong người cũng thoát theo hơi thở đó.
Tâm trạng tồi tệ, nhưng ít nhất tôi cũng đã bình tĩnh lại.
Cánh cửa mở ra. Hai gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Vừa thấy tôi, bố tôi liền vung tay chộp lấy cổ áo. Nhưng chuyện đó nằm trong dự đoán, nên tôi dùng tay trái chặn lại. Một pha bắt gọn khá đẹp.
“Lâu rồi không gặp. Bắt tay kiểu gì mà tệ quá vậy.”
Làn da khô nẻ, mái tóc rối bù, bộ râu chưa cạo kỹ. Trông ông ấy già đi thấy rõ so với hai năm trước. Tôi cảm nhận được sự tàn nhẫn của thời gian.
Tôi luôn sợ người đàn ông này.
Một người mạnh hơn mình, kiếm tiền nhiều hơn bất kỳ ai trong nhà—với vị thế đó, ông ta hoàn toàn có thể đe dọa đến tính mạng tôi một cách dễ dàng.
Nhưng khi đối mặt thế này, tôi lại chẳng cảm thấy như trước.
Tôi đã cao lớn hơn, cơ bắp cũng có. Tay trái tôi đủ sức giữ lấy mà không để ông ta vùng thoát. Thu nhập của tôi tuy không cao, nhưng cũng đủ để tự lập, không cần dựa dẫm ai.
—Thì ra, chỉ đến thế thôi à.
Nghĩ vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, tầm nhìn cũng mở rộng ra. Tôi còn đủ余裕 để mỉm cười nữa.
Tôi quay sang người phụ nữ đang đứng hơi phía sau và cất giọng đầy lịch thiệp:
“Mẹ trông có vẻ đẹp hơn một chút nhỉ. Không biết là vì sao.”
Dù đã nói lời khen nhẹ nhàng như vậy, nhưng chẳng hiểu sao bà ta lại cau mặt lại. Trông cứ như vừa thấy ma vậy. Thật kỳ lạ.
“Cho con vào đi. Con trai yêu quý của bố mẹ về rồi này. Chắc có nhiều chuyện muốn nói lắm chứ nhỉ?”
Tôi liếc mắt về hai bên, ngụ ý rằng hàng xóm đang ở gần.
Có vẻ hai người vẫn biết sợ “miệng đời”, nên ngoan ngoãn để tôi bước vào nhà.
Ba người chúng tôi cùng ngồi quanh chiếc bàn trong phòng khách. Chiếc bàn hình chữ nhật có bốn cạnh, và mỗi người chiếm một cạnh khác nhau, ai nấy đều giữ khoảng cách rõ rệt. Hiếm khi nào lại có một không khí đầy né tránh như thế này giữa người thân trong cùng một căn phòng.
Dĩ nhiên, chẳng ai buồn pha trà.
Tôi đặt tay lên mặt bàn trống trơn, nhìn luân phiên hai người họ rồi cất lời:
“Hai người có câu hỏi gì không?”
“Mày đã làm gì với Yuuha rồi…”
Người phụ nữ là người lên tiếng trước.
“Con bé đang ở nhà con. Nếu lo thì lát nữa cứ đến mà xem.”
Mà, thật ra tôi đã chuyển nhà rồi, nên nếu họ có đến chỗ cũ thì chắc sẽ chỉ thấy một căn phòng trống. Nghĩ đến cảnh họ bối rối đứng đó, tôi lại càng không thể kìm được nụ cười dịu dàng.
Đoàng! — Chiếc bàn rung lên mạnh mẽ.
Người đàn ông ngồi đối diện tôi đã đập nắm đấm xuống bàn.
“Mày định giở trò gì đấy?”
“Trò gì là trò gì? Hai người không đọc mẩu giấy con để lại à?
Đây là ý muốn của Yuuha đấy. Tự nhiên con bé chạy đến nhà con, con cũng đang rầu đây này.
Chắc là tuổi mới lớn nên nổi hứng bỏ nhà đi chứ gì? Mà, hiểu cha mẹ sẽ lo lắng, nên tôi cũng để lại số điện thoại đấy, để có gì thì gọi cho tôi mà nói chuyện.”
Nhờ luyện tập thường xuyên, tôi có thể bịa chuyện trơn tru. Không cần dầu máy, tôi đúng là một cỗ máy ngụy biện hoàn hảo.
“Đừng có nói dối. Mày đã tiêm vào đầu nó cái gì rồi đúng không!”
“Ôi trời, đừng nói khó nghe thế. Con vẫn chưa kể cho con bé biết là ba nó hiện đang tinh thần suy sụp, phải dựa vào rượu với thuốc để cầm cự đâu nhé.”
Tôi rút ra lá bài đầu tiên từ túi quần, một vỉ thuốc có nhãn tên trên bao bì. Chỉ cần tra tên thôi là ra ngay, thuốc chống trầm cảm.
Người đàn ông mở to mắt, chết lặng. Người phụ nữ thì lúng túng đảo mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không sao đâu, mẹ cũng sẽ hiểu thôi. Một người con trai hiền lành như con đã chuẩn bị kỹ rồi mà.”
Tôi lấy ra một tập tài liệu từ túi hồ sơ, đưa qua. Trên đó là thông tin về tên thuốc, công dụng, tác dụng phụ,…
“Dựa vào ngày kê đơn và số lượng còn lại, con tính được là mỗi ngày ông uống tầm năm đến sáu viên. Rõ là có dấu hiệu lạm dụng thuốc rồi. Đến mức phải dùng như vậy mới giữ nổi tỉnh táo thì đúng là nghiêm trọng lắm đấy.”
Người đàn ông nghiến răng ken két, siết chặt tay đến trắng bệch.
“Nghe nói hai người đang tranh giành quyền nuôi Yuuha đúng không? Nhưng mà, một người tinh thần bất ổn đến thế mà sống chung với một cô bé yếu đuối thì liệu tòa án có chấp thuận không nhỉ? TConôi không rành luật lắm, nhưng chắc ba, một người tốt nghiệp đại học, có sự nghiệp đàng hoàng, thông minh, thì hiểu rõ ha?”
Tôi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thúc ép câu trả lời. Cố tình gây áp lực đến cực hạn.
Có lẽ thấy tôi chỉ tấn công người đàn ông, người phụ nữ bắt đầu yên tâm hơn. Nước mắt rưng rưng, bà ta cất giọng đầy cảm xúc như trong phim:
“Ra là con vẫn đứng về phía mẹ à, Rokurou…”
“Tất nhiên rồi. Mẹ từng làm cơm hộp cho con mỗi ngày hồi con học cấp ba mà.
Dù mẹ có là loại đàn bà tồi tệ đã hai lần phá nát gia đình vì ngoại tình, thì con vẫn đứng về phía mẹ.”**
Tôi cũng đáp lại bằng một câu mang màu sắc “giả tưởng”. Bà ta ngơ ngác chớp mắt—có vẻ phải mất một lúc mới hiểu tôi vừa nói gì. Khi nhận ra mũi dao đã chĩa sang mình, bà ta hoảng loạn thấy rõ.
Biểu cảm đó thật sự rất tuyệt. Thú vị vô cùng.
“Rokurou, con đang nói gì vậy… Đừng có bịa chuyện kiểu đó…”
“Bịa à? Vậy thì mẹ hãy mang cái hộp giấu trong đống đồ lót ra đây đi. Rồi ta cùng nhau mở ra xem thử. Là cuộc họp gia đình mà, đúng không? Có khi nên gọi cả Yuha đến cho vui?”
“—Híc.”
Vừa nói, tôi tung ra lá bài thứ hai.
Giơ lên trước mặt họ là… một chiếc hoa tai ngọc trai.
“Mẹ đang làm bán thời gian ở siêu thị đúng không? Tuần bốn buổi, ở một chỗ khá xa nữa.
Tính theo mức lương giờ ở đó thì thu nhập mỗi tháng cũng chỉ tầm hơn mười man một chút thôi.
Thế mà cái hoa tai này, mẹ biết nó giá bao nhiêu không? Những tám man đấy.
Một người đã gần ly hôn, chắc là cũng chẳng còn được chu cấp tiền sinh hoạt…
Mà lại có thể mua được món đồ đắt tiền đến thế. Thật là kỳ diệu, nhỉ?”
Trong căn phòng tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc.
Dù đã có tuổi, đang vướng chuyện ly hôn, mà lại trông xinh đẹp hơn cả trước.
Và một món quà rõ ràng quá mức xa xỉ để gọi là bình thường.
Tôi nhìn cả hai—người đàn ông và người phụ nữ—rồi chạm vào sự thật cốt lõi.
Thứ mà tôi vẫn luôn giấu kín.
Thứ mà ngay cả Komaki Neone cũng chưa từng được nghe.
Và là lý do lớn nhất khiến tôi không thể nói ra sự méo mó của gia đình này với Yuha.
“Nói trắng ra thì, tụi bây là cặp khốn nạn đã ngoại tình rồi mới cưới nhau mà.
Giờ còn đòi hạnh phúc nữa, không thấy mặt dày quá à?
Đồ cặn bã thì cứ sống như cặn bã đi—lụm rau mót gạo ở xó xã hội ấy.
Đừng có mà chạm vào Yuuha, vào đứa nhỏ ấy.
Đừng có làm vấy bẩn mắt nó.
Loại như hai người, còn không xứng làm con người—đừng có mở miệng tự xưng là cha mẹ nó nữa!”
Tôi dốc toàn lực đập mạnh xuống bàn.
Da tay rách ra, máu nhỏ xuống sàn.
Đối với tôi, gã đàn ông này là “người cha thứ ba”.
Người đầu tiên là cha ruột.
Người thứ hai là người đã nhận nuôi tôi.
Còn người thứ ba… là gã này, kẻ đã có con với mẹ tôi sau một cuộc ngoại tình. Và đứa bé đó chính là Yuuha.
Yuuha không có lỗi.
Nhưng cái xuất thân quá đỗi đen tối đó, chính điều ấy, tôi không thể nào tha thứ.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống họ.
Giờ thì tôi chẳng cần giấu giếm sự khinh bỉ trong mắt mình nữa.
“Con cho hai người lựa chọn.
Một là kể hết tất cả những gì vừa nói với Yuuha, rồi đưa con bé trở lại căn nhà này.
Hai là giữ im lặng, đổi lại tôi sẽ không trả Yuuha cho hai người.
Nhưng bù vào, mỗi tháng mười man. Chuyển vào tài khoản của con.
Chuyện đó là hiển nhiên mà, phải không? Vì dù sao cũng là ‘cha mẹ ruột’ cơ mà.”**
“……”
Hai đứa ngốc kia lại im thin thít.
Cứ như lũ học sinh tiểu học bị thầy giáo mắng, chỉ biết gục mặt nhìn cái bàn.
Chẳng lẽ trên bàn có gì thú vị lắm à?
Tôi chờ ba phút, vẫn không có phản hồi, nên buông một tiếng thở dài đầy cường điệu.
“Vậy à. Thế thì thôi.
Tôi sẽ nói với Yuuha: ‘Bọn họ thấy mày không đáng để bỏ tiền ra’, vậy được chứ?”
“Tao sẽ trả…”
“Gì cơ?”
“Tao nói là tao sẽ trả. Mười man mỗi tháng.
Thế là đủ chưa?”
“Tao nghe không rõ lắm à nha.”
“Thằng khốn…”
“Biết thân biết phận đi.
Xã hội này vốn xoay quanh địa vị mà, đúng không?”
Có vẻ đến giới hạn thật rồi.
Tôi nghe rõ tiếng “rắc” khi thứ gì đó đứt phựt trong đầu hắn.
Gã đàn ông đứng bật dậy, lao tới, đưa hai tay ra định bóp cổ tôi.
Người phụ nữ hét lên.
Bốp! — một âm thanh nặng nề vang lên.
“Tỉnh lại đi.
Giờ ông không còn thắng được tôi nữa đâu.
Thứ quyền lực bạo lực ấy, chỉ dùng được trong thời gian nhất định thôi.”
Người bị túm cổ áo, bị ép vào tường… không phải tôi.
Mà là gã đàn ông vừa định ra tay.
“Lần thứ ba là tôi phản kháng đấy.”
“…Bỏ ra…”
Tôi buông hắn ra như ném rác.
“Thôi được rồi. Dù sao thì cũng truyền đạt xong rồi.
Đây, tài khoản của tôi.
Tới cuối tháng thì chuyển tiền tháng sau vào.”
Tôi đưa mảnh giấy ghi thông tin tài khoản cho người phụ nữ vẫn còn ngồi chết trân trên ghế, rồi nở một nụ cười nữa.
“Vậy nhé. Có chuyện gì tôi sẽ quay lại.”
Cho đến khi tôi bước ra khỏi căn nhà, bọn họ không thốt lên lấy một lời.
Trong gương thang máy, phản chiếu gương mặt của một gã đàn ông lạnh lẽo và cằn cỗi.
Máu trên tay phải đã khô lại, nhưng trông vẫn ghê rợn.
Mình không thể để Yuuha thấy mình trong bộ dạng này được.
“…Khốn thật.”
Tôi thở ra một hơi dài, nặng nề.
Chẳng có gì đáng cười cả.
Ra khỏi chung cư, mưa tạt vào mặt. Chỉ đến lúc đó, tôi mới sực nhớ.
“À, quên mang dù rồi.”
Tất nhiên chẳng còn chút sức nào để quay lại lấy.
Chân tôi loạng choạng.
Có lẽ vì mọi chuyện cuối cùng cũng tạm ổn nên cơ thể trở nên nặng trĩu.
Cơn mưa trút lên toàn thân, khiến tôi chỉ muốn dừng bước lại.
Thậm chí, tôi còn nghĩ đến chuyện, giá như có thể ngã xuống đường ngay lúc này… rồi chết đi thì tốt biết bao.
Càng nhớ lại, tôi càng thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Một kẻ thấp hèn, đến mức phải sống bằng những cách bẩn thỉu như vậy—liệu còn chút giá trị nào không?
“Không được rồi, mình đang yếu đuối quá.”
Đã lâu rồi mới thấy bản thân khổ sở đến mức này.
Nhưng không phải tôi chưa từng trải qua.
Nếu giữ được cái đầu lạnh, thì lý do để tiếp tục sống… vẫn còn nhiều lắm.
Giá trị của tôi, rồi sẽ có ai đó tự đặt cho mà thôi.
Dù vậy, bây giờ… thật sự, tôi không còn chút sức lực nào để cố gắng nữa.
Tôi muốn gặp Yuuha.
Chỉ với ý nghĩ đó, tôi bước tiếp trong cơn mưa.
◇
Khi mở cửa ra, mùi trứng dịu nhẹ đón chào, theo sau là hương thơm của món cơm bò sốt demi.
Nghĩ lại thì từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì ra hồn. Do căng thẳng, cảm giác đói cũng biến mất.
Vừa bước vào, cửa phòng khách mở ra. Dù ngược sáng, nhưng chắc chắn là Yuha. Giày của Keiji và người khác đã không còn.
“Anh về rồi.”
“Mừng ăn về nhà. Em nấu cơm rồi, anh ăn không? Là món cơm trứng anh thích… Hình không đẹp lắm nhưng, nếu anh không ngại thì—Ơ, người ướt sũng luôn rồi!”
“Em tràn đầy năng lượng nhỉ.”
Cô vừa lẩm bẩm vừa bất chợt hét lên, khiến tôi bật cười thành tiếng.
“Em thật sự thú vị.”
“Đừng cười mà!”
“Cái ô anh đem… nó bỏ nhà đi rồi. Nên anh về tay không.”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Anh lúc nào cũng nói xạo… Thôi, em đi chuẩn bị nước nóng cho anh tắm. Lau người đi đã.”
Yuha chạy đi, ném lại một chiếc khăn từ phòng tắm. Tôi đón lấy, nhìn chăm chú vào lớp vải trắng ấy. Sao nó lại ấm đến vậy.
Tôi có nhiều điều phải nói. Phải kể lại mọi chuyện cho Yuha.
Nhưng trước hết—
“Này, Yuuha.”
“Gì đó?”
“Anh về rồi.”
“Anh vừa mới nói rồi còn gì. Kì lạ thật.”
Cô cười nhẹ, mắt hơi nheo lại.
“Chào mừng anh về, Rokurou.”
Tôi chỉ muốn xác nhận, khoảnh khắc này là thật.