[Web Novel] Chương 4: Tình hình gần đây của cô ấy
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 4: Tình hình gần đây của cô ấy
Tin nhắn mà Yuuha gửi đến là vào thời điểm trường cấp ba mà con bé đang học vẫn còn đang trong giờ học.
Cũng có khả năng em ấy đang nghịch điện thoại trong giờ, nhưng ngôi trường đó không phải là nơi có thể làm chuyện đó một cách dễ dàng. Trong thành phố thì đó là một trường khá nổi tiếng về học lực, nên thái độ học tập rất nghiêm khắc.
Tôi cũng từng học ở đó, nên chuyện này tôi hiểu khá rõ.
Sau vài ngày nhắn tin qua lại, tôi đã chắc chắn một điều.
“Con nhỏ đó, không đi học rồi.”
Tốc độ phản hồi tin nhắn hoàn toàn giống như một NEET (người không đi học, không đi làm).
Mỗi khi tôi tranh thủ nhắn tin trong lúc rảnh ở chỗ làm, dù là lúc nào đi nữa, con bé cũng luôn trả lời trong vòng 30 phút. Đây không phải là vì hứng thú với tôi, mà đơn giản là vì em ấy quá rảnh rỗi mà thôi.
Có lẽ em ấy dùng ứng dụng hẹn hò này cũng chỉ vì rảnh quá không có gì làm…
Hoặc cũng có thể đang tìm một nơi để trốn chạy? Tìm một người đàn ông, để được che chở?
Hay đơn giản là em ấy đã sa ngã? Nếu thế thì ít ra cũng phải thể hiện điều đó qua ảnh đại diện hoặc phần giới thiệu bản thân chứ.
Những người thực sự “nguy hiểm” thì ảnh sẽ được chỉnh sửa một cách lố bịch, hoặc trong phần giới thiệu bản thân lại viết kiểu như: “Tui xấu và mập nhưng tính cách thì sáng sủa lắm đó nha, haha”.
So với mấy người như vậy, Yuuha trông vẫn bình thường.
Ảnh của Yuuha chỉ chỉnh sửa nhẹ, làm mờ một phần và bóp méo không gian chút xíu để làm mặt nhỏ lại. Mức độ này thì chỉ cần liếc qua là tôi có thể hình dung được mặt thật của cô ấy. Đừng có xem thường kỹ năng “rác rưởi” của tôi chứ.
Không, không phải chuyện đó, mà là Yuuha.
Phần giới thiệu của em ấy chỉ chỉnh sửa sơ một chút từ mẫu có sẵn, không thấy được sự nghiêm túc trong việc dùng app hẹn hò này.
Cũng không thấy em ấy như đang bế tắc hay muốn đùa giỡn.
Vậy thì, có lẽ thực sự chỉ là giết thời gian?
…Ừm, có vẻ khả năng này là cao nhất.
Thời điểm giao thoa giữa việc sa vào một thế giới tồi tệ hay không. Tôi kết luận là như vậy.
“Dù sao thì, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải lo lắng cho con bé đó cả…”
Việc để tâm đến em ấy — đó là điều không thể tránh khỏi. Đúng vậy, chỉ là tò mò thôi. Tuyệt đối không phải lo chuyện bao đồng gì cả.
Tôi tự lẩm bẩm lời biện minh chẳng biết dành cho ai, rồi gửi email cho người bạn duy nhất mà tôi có thể gọi là bạn. Cái mạng xã hội tôi dùng hồi cấp ba đã bỏ từ lâu, nên người duy nhất tôi còn liên lạc được chỉ có tên “con người yêu đời đáng ghét” — Nitta Keiji.
Chắc hắn đang rảnh, vài phút sau đã gọi điện lại.
“Yo, Sabu. Tự dưng hỏi chuyện cấp ba, mày nổi hứng với mấy em vị thành niên à?”
“Cho là tao có nổi hứng đi, thì tại sao phải chọn trường cũ của mình làm nơi săn mồi hả?!”
“Lúc đó thì dùng app hẹn hò chứ sao. Tụi 18 tuổi thì chắc vẫn còn vài đứa học cấp ba. Dưới 17 thì nghe nói chơi SNS tiện hơn đấy.”
“Sao mày lại biết mấy cái đó vậy trời…”
Chưa gì đã bị nhồi nhét kiến thức về cách gặp gỡ với mấy bé chưa đủ tuổi thành niên mà không ai hỏi. Tiếc là tôi đây, gu là chị đẹp chứ không phải gái nhỏ.
“Thì senpai ở chỗ làm thêm của tao thường xuyên ‘xơi’ mấy em JK mà.”
“Cảm ơn vì đã chia sẻ thông tin khiến tao mất niềm tin vào nhân loại. Nhưng mà, giờ tao không định hỏi vụ đó.”
“Không phải động cơ đen tối thì… à, là chuyện của Yuuha-chan hả?”
“Ừm.”
Qua đầu dây bên kia, Keiji đã hiểu.
Tôi và Yuuha cách nhau ba tuổi, nên chưa từng học cùng trường. Keiji biết Yuha là vì con bé từng đến lớp tôi chơi trong lễ hội văn hóa.
Lúc đó Yuuha còn học cấp hai, nhưng đối với Keiji thì “trúng gu” hoàn toàn, đến mức hắn còn nói: “Nếu nhỏ hơn một tuổi thôi là tao tán rồi đấy.” Tôi vẫn còn nhớ cái vẻ mặt đam mê đầy biến thái của hắn lúc đó. Gớm thật sự.
“Con bé đó chắc giờ xinh phải biết. Còn khoản phát triển thì sao?”
“Tao giết mày giờ.”
“Giỡn thôi mà, đừng nổi đóa chứ, Sabu-chan.”
“Nhắc lại lần nữa, tao với nhỏ đó không có gặp lại từ lâu rồi. Tao sống một mình mà.”
“Vậy thì sao lại đột nhiên hỏi chuyện Yuuha-chan?”
Dù giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng ý định moi móc thông tin.
Tôi không thể nào nói thật là do match nhau trên app hẹn hò rồi tò mò tình hình hiện tại, nên đã chuẩn bị sẵn một lời nói dối thay thế.
“Bố mẹ nhỏ nhờ tao xem giúp. Hình như nó không hoà nhập được với trường lắm.”
“Ra vậy. Yuuha-chan có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Hồi cấp hai chơi Soft tennis, còn cấp ba thì tao không biết.”
/* Soft tennis môn thể thao phổ biến ở Nhật, Hàn. Vợt tennis, bóng mềm nhẹ hơn, sân nhỏ hơn. Game nhái pickleball 🐧 */
“Soft tennis, OK. Vậy để tao hỏi tụi đàn em thử xem.”
“Cảm ơn nha.”
“Chuyện nhỏ. Thiệt tình, mỗi lần nói tới Yuuha-chan là mày như biến thành người khác ấy, Sabu.”
“…………”
Keiji tuy là thằng đểu, nhưng lại là người rất đáng tin cậy khi cần tâm sự. Lần tới chắc tôi phải hậu tạ gì đó.
Tôi đang định cúp máy thì bị cắt ngang.
“Mà nè, cái vụ app hẹn hò sao rồi? Có hẹn hò với ai chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
Tất nhiên là chưa có.
Thật ra, người duy nhất vẫn nhắn tin đều đặn sau mấy ngày là Yuuha. Những cô gái khác dù có match cũng không nhắn lại, hoặc đột nhiên block luôn không lý do.
Cuộc sống này không dễ dãi với tôi chút nào.
“Đúng là Sabu! Nhìn bề ngoài thì cũng tạm, có điều tính cách thì nát bét.”
“Làm bạn thì dùng lời nói ngọt ngào tí đi.”
“Tao không cần thứ tình bạn như vậy. Thôi, có gì tao sẽ báo.”
“Ừ, nhờ mày đấy.”
Nói xong bị cúp máy cái rụp.
Tiện thể kiểm tra thông báo, tôi thấy có tin nhắn mới từ “Yuu”. Lại là một phản hồi cực kỳ nhanh chóng.
Gần đây, bọn tôi hay nói chuyện xoay quanh chủ đề nấu ăn, và tôi đã tự biến mình thành một người có thể khéo léo chế biến món Ý bằng giấm balsamic và dầu ô liu. Nhờ thế mà, mỗi lần muốn trả lời một tin nhắn, tôi phải xem đến gần chục trang web dạy nấu ăn.
Nghe nói dạo gần đây con gái hay tránh ăn thịt, rồi nào là ăn ít tinh bột các kiểu, nên tôi cũng cố tỏ ra là mình hiểu biết về mấy chuyện đó. Thịt làm từ đậu nành, rồi chế độ ăn kiêng low-carb — chỉ trong vài ngày qua tôi đã trở nên khá rành về chúng.
Dù thấy phiền thật, nhưng tôi vẫn mở tin nhắn của Yuha.
『Anh Saburou biết nhiều về nấu ăn ghê đó. Anh là đầu bếp hả?』
Lần này có vẻ trả lời đơn giản là được rồi.
『Không đâu, anh chỉ là người thích xem video nấu ăn thôi.』
『Còn Yuu thì có hay nấu ăn không?』
Dù thật ra tôi chưa từng xem cái video nấu ăn nào, nhưng mà giờ có thêm một hai cái lời nói dối nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Đối phương đã chỉnh sửa gương mặt để tạo hình tượng giả, thì tôi cũng cứ tự nhiên mà giả dối phần tính cách.
Tôi bấm gửi tin nhắn và thở ra một hơi. Rồi lấy góc điện thoại gõ nhẹ lên trán mình.
“Haa… Mình đang làm cái quái gì vậy trời…”