[Web Novel] Chương 7: Một ngày nóng bức
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 7: Một ngày nóng bức
Liệu có cách nào phá hủy dù chỉ một trong những nơi treo cái chuông gọi là “Thánh địa của các cặp đôi yêu nhau” rải rác khắp cả nước không nhỉ? Hoặc ít nhất là lan truyền một lời đồn đại kiểu như “hễ ai rung chuông là sẽ chia tay ngay lập tức”, có được không ta?
Trong khi đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn như thế, một ngày nữa lại sắp trôi qua. Ôi cái cuộc đời thật vô nghĩa của tôi.
Tôi vẫn dùng app hẹn hò đều đều, và ngoài Yuuha ra thì cũng nói chuyện với vài cô khác. Nhưng mà, vẫn là vô ích.
…Mà thật ra, chẳng có gì vô nghĩa hơn việc nói chuyện với chính Yuuha.
Những đối tượng rõ ràng là tìm tình một đêm, hay tên thì kỳ cục rõ là mấy cái tài khoản rác, rồi thì mấy người nước ngoài đáng ngờ nữa. Mấy cái mìn lộ thiên như thế thì khỏi nói, nhưng cả những người tưởng đâu ổn rồi, vào trò chuyện rồi mới thấy ngớ người cũng không thiếu.
Chính họ là người thả “like” trước, vậy mà nếu mình không chủ động gợi chuyện thì họ chẳng phản ứng gì. Mình thì cố gắng xoay đủ kiểu để cuộc trò chuyện sống động hơn, vậy mà họ chỉ đáp đúng một câu “ừ ha” hoặc “vậy đó”. Không đến mức bực bội, nhưng thấy mệt mỏi. Kiệt sức. Cảm giác như “Tại sao mình phải chịu đựng chuyện này chứ?”.
Thở dài một cái, hôm nay tôi lại quyết định cắt đứt thêm một cuộc trò chuyện nữa.
Người đang chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách tin nhắn, vẫn là tài khoản có tên “Yuu”.
“U gừ gừ…”
Mà cuộc trò chuyện với con nhỏ đó… càng lúc càng hợp rơ một cách khó chịu.
Tốc độ phản hồi của nó siêu nhanh, lúc nhanh thì chỉ mất một phút, chậm nhất cũng không tới hai mươi phút. Kể cả khi tôi cố giữ nhịp trả lời ba mươi phút một lần, thì bên đó vẫn không ngần ngại nhắn tới tấp.
Ngay cả khi tôi chỉ nhắn mỗi câu “Ừ, đúng vậy nhỉ”, thì “Yuu” cũng sẽ lập tức hỏi lại, kiểu “Vậy anh thấy XYZ như thế nào?” – lúc nào cũng là những câu hỏi dẫn dắt để kéo dài cuộc nói chuyện. Nhờ vậy mà chẳng bao giờ bị đứt mạch.
Không phải thế này mà.
Tôi đã nghĩ chắc chắn rồi sẽ đến lúc Yuuha đi theo một gã đàn ông khác. Bởi vì con bé đó có gương mặt dễ thương, tốc độ trả lời tin nhắn lại nhanh. Với khả năng như thế, chắc chắn nó có thể tung hoành bá đạo trên app hẹn hò này.
Vậy mà…
“Chuyện gì xảy ra nếu hai đứa tôi lại hợp nhau đến vậy chứ…”
Ôm đầu và rên rỉ.
Lúc đầu chỉ định trêu đùa một chút, nhưng không biết từ khi nào, giờ đây tôi đã trở thành người bạn trò chuyện chính của em ấy.
Tôi không nói chuyện điện thoại mỗi ngày với Keiji, nhưng với người này, đúng là vô đối luôn.
Đến mức này, tôi lại cảm thấy hơi sợ. Tôi lo lắng liệu mình có làm một điều không thể cứu vãn được hay không. Nếu lần tới gặp mặt, có thể không chỉ là chuyện trêu đùa nữa mà tôi có thể bị đâm một nhát.
Tôi không muốn gặp người ấy đâu…
Quyết tâm không về nhà, tôi lại kiểm tra tin nhắn mới nhất.
“Anh Saburo làm công việc gì vậy?”
Đây là một câu hỏi khó.
Thực sự là rất khó.
Vì trong hồ sơ, tôi đã viết là tốt nghiệp cấp ba và sống một mình, nên không thể nói là thất nghiệp. Tôi cũng đã ghi mức thu nhập ở mức hợp lý.
Nếu tôi nói dối thì đến lúc cần thiết sẽ gặp vấn đề, vì vậy tôi không làm như vậy. Tôi đã ghi là tự kinh doanh, thu nhập dưới 300 triệu.
Vậy là tôi sẽ chọn cách không nói dối, nhưng sẽ không nói quá nhiều.
“Hiện tôi làm bán thời gian và công việc tại nhà. Dạo gần đây, tôi đang giảm dần thời gian làm bán thời gian.”
Ừ, như vậy sẽ khiến người ta nghĩ là công việc kinh doanh của tôi đang dần ổn định.
Thực tế thì công việc bán thời gian có thu nhập tốt hơn, nhưng tôi đang thử nghiệm một số thứ từ năm ngoái vì nghĩ đến tương lai.
Chủ đề này tôi không muốn tiếp tục lâu. Lần trả lời tiếp theo sẽ để lâu hơn một chút. Chắc chắn Yuu sẽ hiểu thôi.
Tôi tắt màn hình điện thoại, nằm xuống giường.
Cuối ngày, tôi đã dùng hết năng lượng của mình.
Chỉ cần ngủ thiếp đi như một người kiệt sức và chờ đợi buổi sáng đến.
.
“Aaa…”
Sáng hôm sau, khi tôi hoàn thành việc giao báo và trở về nhà, cơ thể tôi đã cảm nhận thấy sự thay đổi.
Ánh nắng, dù vẫn chưa hoàn toàn vào mùa, đã trở nên khá nóng. Lưng áo thấm mồ hôi và dính chặt vào da.
Dù mới giữa tháng Năm, thời tiết gần đây lại như mùa hè. Nhiệt độ thay đổi đột ngột như thế này, phải chú ý để không bị ốm.
Tôi sống một mình, nên không thể để bị bệnh. Công việc, việc chuẩn bị bữa ăn, đến việc đi bệnh viện, tôi đều phải làm một mình. Tôi ngày càng chú ý hơn đến sức khỏe của mình.
Sau khi uống nước, tôi tắm và ăn sáng. Tôi vẫn còn thấy thèm ăn.
Tôi pha trà mạch nha ở nhiệt độ phòng, đặt cạnh bàn làm việc để có thể uống mỗi giờ một lần.
Tin nhắn từ “Yuu” đã đến từ sáng sớm, nhưng tôi không trả lời ngay mà để đó. Nói về công việc thì cũng không có gì thú vị.
Tôi bật máy tính và bắt đầu làm công việc được giao.
Đến 11 giờ, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Đứng dậy và duỗi người. Xương sống kêu rắc rắc. Uống thêm nước và bước ra ngoài ban công một chút.
“Nóng thật đấy.”
Ánh nắng càng lúc càng mạnh, chiếu sáng trái đất một cách dữ dội. Chẳng biết có thù oán gì với tôi không. Nếu có thể thì hãy nhẹ nhàng hơn một chút, tôi nghĩ vậy. Nhưng dù tôi nghĩ thế, cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi đưa tay lên che, nhìn bầu trời qua kẽ tay. Mở ứng dụng và kiểm tra tin nhắn.
“Anh có vẻ là người trưởng thành, em rất ngưỡng mộ.”
Đây là lời chế nhạo hay là thật lòng? Chắc là thật lòng, vì người kia không biết tôi là ai.
“… Không phải đâu.”
Tôi vẫn không cảm thấy vui vẻ lắm khi đọc dòng đó.
Có lẽ tôi đã viết quá tốt rồi, có thể là do chính tôi tự chuốc lấy. Thật là ngớ ngẩn.
Vậy là, tôi quyết định đổi chủ đề như đã dự định. Không phải trả thù, nhưng… vậy đi.
“Ngưỡng mộ gì đâu. Thực sự tôi nghĩ là thời học cấp ba còn tốt hơn.”
Không phải là nói dối. Nhưng người kia sẽ nghĩ gì khi đọc thấy điều này?…
Chắc cũng không sao. Dù sao thì gửi thế này cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tôi gửi tin nhắn rồi quay lại phòng.
Bật quạt máy lên và uống trà mạch nha. Nước uống ở nhiệt độ phòng, vì nếu uống lạnh sẽ không tốt cho dạ dày.
Chỉ còn một giờ nữa là đến trưa. Cố gắng thêm một chút.
Tôi tiếp tục gõ bàn phím và hoàn thành bài viết được giao. Dù công việc vô hồn nhưng có tiền thưởng, nên không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm nhiều là được.
Khi đã hoàn thành chỉ tiêu, tôi gửi bài đi.
Khi tôi tập trung làm việc, thời gian trôi qua nhanh chóng và đến 12 giờ.
Để xem, có tin nhắn nào không.
Tôi kiểm tra ứng dụng, nhưng không có tin nhắn nào từ “Yuu”.
Thay vào đó, có một tin nhắn ngắn từ một cô gái khác: “Vâng”. Một ngày trôi qua, chỉ có một tin nhắn trả lời. Cứ với tốc độ này, không biết đến khi nào sẽ có kết quả.
“Haiz…”
Cuối cùng, trò chuyện với Yuu lại là thoải mái nhất. Em ấy trả lời nhanh và vì tôi biết chút ít về em ấy, nên dễ dàng tìm được chủ đề để nói chuyện.
Không phải là tôi chê những cô gái khác. Chỉ là tôi không giỏi tiếp cận với người lần đầu gặp mặt.
Tôi hiểu mà. Tôi hiểu nhưng… thật mệt mỏi.
Tôi trả lời một cách qua loa:
“Đúng vậy.”
Nếu em ấy không trả lời lại, thì tôi sẽ kết thúc với người này.
Đặt điện thoại xuống, đứng dậy và nấu một bữa trưa đơn giản. Luộc mì ăn liền, cho giá đỗ lên trên, đập một quả trứng vào.
Làm nhanh rồi ăn một cách vô cảm.
Rẻ và dễ làm, cung cấp đủ dinh dưỡng tối thiểu. Nhưng chẳng có gì đặc biệt. Mặc dù tôi không phàn nàn về mùi vị, nhưng cũng không thấy ngon. Vì thế, tôi ăn mà không có cảm xúc.
Bữa ăn của một người chỉ đơn giản là để sống.
Trong căn nhà không có TV này, thú vui duy nhất của tôi là các trang web video miễn phí. Gần đây còn có thể xem tin tức trên đó, rất tiện. Nếu không có nó, tôi thực sự sẽ bị cô lập khỏi xã hội.
Ăn xong, tôi dọn dẹp và nghỉ ngơi một chút.
Tiếp tục xem video và ngồi bệt vào ghế. Công việc buổi chiều không nhiều. Chỉ cần làm xong nhanh chóng, rồi đi mua sắm.
Kiểm tra lịch trình và lại xem điện thoại. Vẫn không có tin nhắn.
“Hôm nay em ấy có đi học không nhỉ?”
Có thể lắm chứ. Đôi khi người ta thay đổi suy nghĩ và hành động, chuyện đó rất thường xảy ra.
Nếu đúng như vậy thì cũng tốt.
Tôi không bảo em ấy phải đi, nhưng nếu có thể, thì đi học là tốt nhất. Trường học là nơi như vậy.
… Mà bên ngoài trời nóng quá.
Tôi nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh. Những đám mây cao. Cứ như mùa hè vậy.
Nếu trời nóng như thế này, chắc sẽ có nhiều người bị say nắng.
“Không, chắc không phải đâu.”
◆
“Aaa…”
Tắm trong ánh nắng mạnh, Yuuha nhìn lên trời với vẻ bực bội.
Khi mùa chuyển sang hè, có lẽ góc độ của mặt trời cũng thay đổi. Cái ghế trong bóng cây mà trước đây tôi thường ngồi giờ đã bị nắng chiếu vào nửa, chỉ còn một nửa còn lại dưới bóng râm. Tôi phải dồn người vào nửa còn lại để cố gắng chịu đựng.
Tôi không muốn kiểm tra nhiệt độ. Biết được con số có thể khiến tôi mất hết tinh thần.
Dựa vào cảm giác, tôi nghĩ nhiệt độ khoảng 30 độ. Không khí ẩm ướt dính vào da tôi, dù có uống nước từ bình cũng không thấy dễ chịu.
Tuy nhiên, không hiểu sao, tôi lại thấy mình cứ chấp nhận tình trạng này.
(Muốn làm một người xấu, thì phải chịu đựng hậu quả thôi.)
Thêm vào việc trốn học, tôi còn cảm thấy tội lỗi vì đã làm tổn thương Rokurou vì sự hiểu lầm của mình.
Tôi muốn xin lỗi, nhưng hai năm qua dài quá. Bây giờ không biết làm thế nào để bắt đầu nói.
Nếu tôi đột ngột nói trên ứng dụng hẹn hò:
“Em là em gái của anh.”
Chắc chắn Rokurou sẽ hoảng hốt và chạy mất.
Nhưng thật ra, có thể anh ấy không phản ứng như vậy.
“Liệu anh ấy có nhận ra không…”
Có khả năng đó. Dù sao thì Rokurou thông minh hơn tôi nhiều.
Không chỉ trong học tập, mà cả những việc khác nữa. Khi tôi gặp khó khăn, anh ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ, thậm chí đưa ra những giải pháp khác thường mà người bình thường không nghĩ ra.
Tôi luôn tự hào về anh ấy.
Vì vậy, tôi phải nghĩ rằng nếu tôi nhận ra điều gì, chắc chắn Rokurou cũng nhận ra.
Tôi cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, để lên trán. Màn hình điện thoại ấm áp.
(Muốn biến mất mãi mãi.)
Khi về nhà, tôi cảm thấy ngại ngùng. Khi đến trường, tôi lại cảm thấy ghen tị với các bạn xung quanh. Không có nơi nào là của mình.
— Rokurou là người tốt.
Như Nene đã nói. Đúng vậy. Rokurou tốt bụng, vì vậy anh ấy mới quan tâm đến tôi.
Dù tôi đã nói những lời tệ hại như thế, anh ấy vẫn đối xử với tôi tốt.
Anh ấy không phải là người hoàn hảo. Tính cách anh ấy có chút lệch lạc, và đôi khi mong muốn sự bất hạnh của người khác. Tuy nhiên, anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với những người quan trọng với mình. Có lẽ, anh ấy coi trọng những người xung quanh hơn bất kỳ ai khác.
Và tôi, lại đang lợi dụng sự tốt bụng ấy. Tôi ghét bản thân mình vì điều đó.
Tôi không thể trả lời. Tôi để điện thoại vào chế độ ngủ và tựa người vào ghế băng.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Tôi bỗng nghe thấy có ai đó đến gần và ngẩng đầu lên.
Lòng tôi như ngừng đập khi nhìn thấy anh ấy. Tôi suýt nữa hét lên, nhưng may mắn là tôi vừa mới chìm vào giấc ngủ gà gật. Bình thường tôi chắc chắn sẽ la lên.
Tôi không thể khép miệng lại khi tôi nhìn thấy anh ấy.
“Trông vẫn khỏe mà…”
Anh ấy lau mồ hôi trên má bằng tay và thở ra một hơi mệt mỏi. Vai anh ấy lên xuống, chứng tỏ anh ấy đã chạy đến đây.
“Vậy thì, anh về đây.”
Khi thấy tôi chỉ nhắm mắt mà không phản ứng, anh ấy quay lại và định bỏ đi.
“Chờ đã, đợi một chút…”
Tôi định nói “chờ đã”, nhưng vội sửa lại. Tôi không thể nói những lời yếu đuối như vậy.
Dù tôi có lỗi, nhưng người bỏ đi và mất tích suốt hai năm qua là anh ta. Nghĩ đến đó, tôi lại cảm thấy giận.
“Chờ đã!”
“Chuyện gì vậy?”
Anh ấy quay lại, trông có vẻ bực bội. Đôi mắt anh ấy lộ ra từ dưới tóc mái, trông như có chút bất lực, nhưng không có vẻ giận dữ.
Tôi bước lên một bước và lao về phía anh ấy, cố gắng tìm lời để giữ anh lại.
Một câu gì đó, một câu gì đó để giữ anh lại. Khi tôi nghĩ vậy, một câu trả lời đột ngột hiện lên trong đầu.
“Anh đã ở đâu suốt hai năm qua thế hả? Anh trai ngốc.”
Khi nghe tôi gọi “anh trai”, mắt Rokurou mở lớn.
Sau đó, anh ấy lắc đầu, vẻ mặt không vui, giống như trong ký ức của tôi, nhưng anh ấy không nổi giận, chỉ lắc đầu.
“Vậy đừng gọi tôi là anh trai nữa.”