[Web Novel] Chương 86: Ký ức
Ore wa Gimai ni Uso wo Tsuku ~Chi no Tsunagara nai Imouto wo Ore ga Hikitoru koto ni shita~
俺は義妹に嘘をつく ~血の繋がらない妹を俺が引き取ることにした~ (ダッシュエックス文庫)
I lie to my sister-in-law ~I ended up taking in my sister with whom I am not related by blood~
Lời nói dối với em kế ~ Tôi đã nhận nuôi em gái không cùng huyết thống
Tác giả: Dash X Bunko
Minh họa: Achiki (X @atikix)
Chương 86: Ký ức
Cô gái khẽ cười khi ngón trỏ của tôi chạm vào má cô.
“Đồ xấu tính.”
Cô thụi nhẹ vào bụng tôi dưới chăn. Bị cù khiến tôi cũng bật cười theo, rồi bất ngờ trán chúng tôi va vào nhau. Một tiếng cộp vang lên trầm đục, cả hai cùng ôm đầu cúi gập người.
“…Á…”
“Đau ghê…”
Tôi xoa trán, nhìn cô để chắc chắn không sao. Chuyện này cả hai đều có lỗi, nên chẳng ai buồn xin lỗi.
Tôi thôi nằm nghiêng, lăn người nằm ngửa. Cảm giác mệt mỏi dễ chịu khiến toàn thân tôi như tan vào trong chăn. Yuuha cũng nằm ngửa, cả hai cùng nhìn lên trần nhà sáng đèn.
“Hay là tắt đèn đi nhỉ?”
“Đồ ngốc. Đúng là đồ ngốc.”
“Em chỉ không thích chói mắt thôi mà. Sao anh căng thẳng thế, Rokurou kỳ lạ quá.”
“Người kỳ lạ là em đấy chứ?”
Trong tình huống này mà tắt đèn thì chẳng phải thành ra như vậy sao. Em nói tắt hay bật đèn cũng chẳng khác nhau á? Khác chứ, khác nhiều lắm đấy đồ ngốc.
“Để đèn ngủ thôi cũng không được à?”
“Muốn sao cũng được.”
Cô ngồi dậy, kéo dây đèn trần cho tối bớt rồi lại chui vào chăn.
A— tôi biết rồi. Con bé này chắc chắn sẽ ngủ luôn ở đây. Tôi có thể nhìn thấy tương lai rõ mồn một. Hôm nay tôi không còn sức nên sẽ không sao, nhưng mà, nếu tôi mà khỏe mạnh thì… chậc.
Hay là nhờ Nako-san giải thích hộ nhỉ. Nghĩ tới việc nhờ Keiichi thì có khi bị giết luôn mất.
Đang nghĩ lung tung thì bên tay phải chợt có thứ gì đó mềm mại chạm vào. Là những ngón tay nhỏ nhắn, ấm áp của Yuuha. Cô thành thục đan tay tôi vào tay mình, khóa chặt bằng kiểu đan tay của người yêu. Tôi thì chẳng làm gì, chỉ để yên cho cô nắm.
“Em không chán mấy chuyện này sao?”
“Không chán đâu. Còn anh thì sao, Rokurou?”
“…Ai mà biết. Chính anh cũng chẳng rõ.”
Tôi thở dài buông ra câu đó, cô siết tay tôi lại như sợ tôi hiểu lầm mà buông ra.
“Phải nói sao nhỉ… Yuuha chỉ cần ở đây thôi là đủ rồi. Chỉ cần em ở cạnh, anh đã có thể cố gắng hơn, anh thấy hạnh phúc.”
Anh chẳng mong gì nhiều hơn. Chỉ cần em cười ở bên anh, vậy là anh đã được lấp đầy rồi. Nắm tay em, tim anh lại đập mạnh. Ôm em, anh thấy được chữa lành. Nhưng chắc những thứ đó chỉ là những điều cộng thêm thôi.
Yuuha không đáp.
Tôi liếc sang thì thấy cô quay mặt đi, vai khẽ run.
“Này—”
“Im đi, im đi! Tại sao anh lúc nào cũng đột nhiên nói mấy chuyện hay ho như thế hả!?”
“Vì anh nghĩ vậy thật mà.”
“Em ghét anh! Đồ ngốc, đồ sở khanh!”
“Xin nhận.”
“Nhưng mà em khen đó!”
Tôi nhìn Yuuha giãy giụa rồi dần bình tĩnh lại, để cho cơn buồn ngủ nhẹ nhàng bao lấy.
“Này, Rokurou.”
“Hm?”
“Hồi xưa, anh cũng từng ốm thế này rồi phải không?”
“Anh hả?”
“Ừ. Em thấy nhớ nhớ, mà không nhớ rõ được.”
“Ngày đó em còn bé xíu mà.”
Kể từ ngày đó, tôi không còn ghét Yuuha nữa. Người tôi coi là quan trọng nhất trên đời này, chính là em ấy. Tất cả cũng vì ngày đó, em đã khóc vì tôi.
“…Hồi đó anh sốt, ngất đi. Rồi em cứ khóc, bảo ‘Anh trai sẽ chết mất’.”
“Thế à… Xin lỗi, hình như em chẳng còn nhớ được.”
Đến nước này mà em vẫn không nhớ, chắc ký ức đó đã biến mất rồi. Nhưng tôi không thấy buồn.
“Không sao. Anh nhớ là được rồi.”
“Lúc đó em có làm gì không?”
“Chả làm được gì cả… nhưng em ở cạnh anh.”
“Vậy thì, cũng giống bây giờ nhỉ.”
“Ờ.”
Nhờ có em, anh không còn một mình. Và từ giờ về sau, cũng sẽ không.
“Này, còn nhớ chuyện đó không? Lúc em mới lên cấp hai, trời mưa, anh đã tới đón em.”
“—Nhớ chứ. Tại em không chịu để sẵn ô ở trường, nên anh toàn phải mang ô tới cho.”
Ngày đó, em cứ mải lo lắng đủ thứ vì môi trường mới, hay quên đồ lắm. Có lần em quên ô, phải ướt như chuột lột về nhà, làm anh lo phải đón em suốt một thời gian.
Cuối cùng, tầm cuối tháng sáu, em đã bảo: “Thôi đừng đón nữa, ngại lắm.”
“Hồi đó, em còn cố tình quên ô để anh tới đón đấy.”
“Anh biết thừa rồi.”
“Thế mà bọn bạn gọi em là ‘brocon – cuồng anh trai’ đó. Xấu hổ quá nên em mới bảo anh thôi đấy.”
“Chắc vậy thật.”
“Xin lỗi nhé.”
“Anh mới phải xin lỗi, đi đón em mệt muốn chết.”
Đi bộ tới cái trường cấp hai cách nhà không gần tí nào đúng là cực hình. Còn phải chờ em tan câu lạc bộ nữa chứ. Nghĩ lại, hồi đó mình kiên nhẫn thật.
“Nếu trời mưa, anh còn tới đón em không?”
“Dù trời nắng, anh cũng tới.”
“Em biết mà.”
Cô bật cười khe khẽ rồi ngáp một cái nghe rất dễ thương.
“Ngủ ngon nhé.”
“Này—”
“Anh biết mà phải không?”
“Ừ, thì…”
Tôi đã biết rồi. Ngay khoảnh khắc em chui vào chăn, tôi đã biết mình sẽ chẳng thể từ chối. Một khi em muốn, tôi sẽ luôn dang tay đón lấy.
Liệu đó có phải là điểm yếu của tôi không?
Tôi nhắm mắt lại. Trong hơi ấm của Yuuha và cơn mệt mỏi dễ chịu, tôi đã chẳng còn mơ thấy gì nữa.
◆
“Hôm nay chị có cảm giác sẽ thắng đấy.”
Người phụ nữ đeo kính tròn, mái tóc dài tết thành bím, vừa mở miệng đã nói vậy.
Trong phòng thay đồ, Yuuha đã thay đồ xong và bắt đầu công việc tại tiệm Thoroughbred. Mặc dù Yuuha vẫn còn là vị thành niên, Hashimoto Sara vẫn thao thao bất tuyệt về sở thích của mình.
“Những chuyện như thế này, cuối cùng thì vận may cũng sẽ cân bằng lại thôi. Sau chuỗi ngày đen đủi thì nhất định sẽ tới chuỗi may mắn. Thế nên hôm nay chắc chắn là ngày tôi trúng đấy.”
“…Vậy sao ạ.”
Nhìn bề ngoài thì là một chị gái hiền lành, nhưng cứ mở miệng ra là biến thành con nghiện cờ bạc. Vận sẽ cân bằng lại. Với phương châm đó, cô ấy luôn đặt cược lớn ngay sau khi thua.
Thế mà tổng cộng vẫn bảo là có lãi — Yuuha thật sự thấy cuộc đời đúng là kỳ lạ.
“À, hôm nay có bánh maple mới đấy. Khi bày ra thì để ở chỗ kia nhé.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Chuyện cá cược và công việc cứ đan xen nên không thể nào nghe lơ đãng hoàn toàn được. Đó chính là điểm khó của Thoroughbred. Không trách được người ta cứ lần lượt bỏ việc.
“Tuần này cũng ra bánh mới à? Vừa mới ra bánh nhân bí đỏ còn gì.”
“Những thứ như thế này phải tung ra ngay lúc nghĩ ra chứ. Kiểu như jackpot ấy.”
“Ra vậy…?”
Bị ví von bằng một từ mà bản thân không quen, Yuuha nghiêng đầu bối rối. Vừa kiểm tra đồ dùng quanh quầy thu ngân, Sara vừa bổ sung thêm.
“Jackpot tức là trúng lớn đấy. Mấy trò máy game thả xu, có lúc bất ngờ xu tuôn ra ào ào ấy.”
“À, ra là ý đó ạ.”
“Đúng rồi. Làm ở đây thì phải biết mấy thứ đó.”
“Vâng ạ.”
Cứ thế, Yuuha lại tích luỹ thêm những kiến thức chẳng mấy liên quan đến công việc bán bánh. Có lẽ đây chính là lý do khiến Rokurou từng băn khoăn.
“Mà này, Saburou-kun dạo này khỏe không?”
“Anh ấy khỏe ạ. À, mà hôm kia anh ấy bị sốt.”
“Hiếm thật đấy. Thằng bé đó vốn khỏe mạnh lắm mà.”
“Đúng là anh ấy khỏe thật, nhưng chắc vì gắng sức quá.”
Nhắc đến Rokurou trong kỳ nghỉ hè, hầu như ngày nào anh ấy cũng lao đầu vào việc tay chân. Nhìn người thì mảnh khảnh, mà cơ bắp thì vẫn có đấy.
Sara cầm kẹp bánh kẹp kẹp, rồi cười thoải mái.
“Nhờ có Yuuha-chan bên cạnh, chắc nó mới yên tâm đổ bệnh đấy.”
“Chắc vậy ạ.”
Và thế là, một ngày làm việc nữa lại bắt đầu.
◆
Tầm quá trưa một chút, Kumagai lại ghé qua.
Hôm nay cũng mua loại bánh mà ông thích nhất, rồi đứng tán gẫu đôi câu với Sara trước khi về.
Đang nhìn bóng ông ấy từ khu vực chuẩn bị bánh, Yuuha chợt nghĩ.
(Rokurou và thầy Kumagai… giống nhau thật.)